Lạc Dương, thượng thư phòng
Từ khi đại quân Hạng Chính lấy kế kích tướng điều đi đại quân của Lý Tả Xa dùng bè da vượt qua sông thì cảm xúc của Hạng Trang hoàn toàn biến chuyển. Mấy ngày qua hắn cùng với đám người Hạng Tha, Hạng Đà, Bách Lý Hiền ăn ngủ đều ở thư phòng, vừa bàn luận quân tình trên bản đồ, vừa đợi tin chiến thắng của đại quân Hạng Chính.
Tuy nhiên, tin tức truyền đến đầu tiên là thất bại tại Thượng Dung.
Sau khi xem xong phi báo, Hạng Trang, Bách Lý Hiền vô cùng điềm tĩnh, còn Hạng Tha, Hạng Đà lại tức giận nhảy dựng lên.
-Mượn đao giết người, Tất Thư này rõ ràng chính là mượn đao giết người!
Hạng Đà không kìm nổi sự giận giữ, nói:
-Hắn biết rõ Bạch Mặc không dễ đối phó mà còn sai hai lão tướng Hoàn Sở, Quý Bố dẫn quân đuổi theo? Mà đuổi theo thì đuổi theo tại sao chỉ để cho hai vị lão tướng quân dẫn theo năm nghìn binh giáp? Thượng Dung có gần hai trăm ngàn đại quân, vì sao Tất Thư chi cấp có năm ngàn người?
Hạng Tha, Bách Lý Hiền ngơ ngác nhìn nhau, Hạng Đà này đúng là cái gì cũng dám nói.
-Tử Nghiêm ăn nói cẩn thận.
Hạng Trang nhíu mày trách mắng:
-Thượng Tướng quân không phải là người như vậy. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
-Lời Đại vương nói đúng, Thượng Tướng quân phái hai vị lão tướng Hoàn, Quý dẫn binh đuổi theo cũng là lẽ thường, quân địch bại mà không truy kích thì không phải là binh gia, về phần lệnh cho hai vị lão tướng quân dẫn năm nghìn binh chắc chỉ là bất đắc dĩ, nguyên nhân là vì quân Hán vứt bỏ đồ quân nhu mà đi, hành quân cực nhanh cho nên chỉ có thể phái ít tinh binh mới có thể đuổi kịp.
Bách Lý Hiền ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Bách Lý Hiền hiểu rất rõ tâm tư của Tất Thư. Tất Thư có hành động này chắc có ba dụng ý: thứ nhất,mượn cơ hội diệt trừ Hoàn Sở, Quý Bố, thay Đại vương làm suy yếu thế lực của Tiên vương hoặc là hệ của Hạng Trị, tiến thêm một bước củng cố vương quyền; thứ hai, thông qua lần thất bại này để tự hủy hoại thanh danh của mình, tiêu trừ ảnh hưởng bất bại của đối với quân thần, đặc biệt là tiêu trừ lòng nghi ngờ của Đại vương; thứ ba, là cố ý tạo mâu thuẫn giữa hệ của Hạng Trị, để một ngày nào đó vẫn giữ nguyên chức vị.
Tuy nhiên,Bách Lý Hiền hiểu rõ hơn, Tất Thư tự hủy hoại thanh danh của mình nhưng nếu muốn tiêu trừ lòng nghi ngờ của Đại vương thì rất khó, cần biết là Đại Vương tâm trí hơn người, sao không đoán ra cách nghĩ của Tất Thư?
Cơn giận của Hạng Đà vẫn chưa tiêu, giận giữ nói:
-Đại vương, Tất Thư không chỉ mượn đao giết người, lần này hắn còn nếm mùi thất bại, nhất định phải trị tội hắn thật nghiêm, ít nhất cũng phải giáng chức vị Ngô quốc công của hắn!
Hạng Trang khoát tay áo, nói:
-Việc này đợi sau khi bình Hán kết thúc thì bàn tiếp.
***
Khi Hạng Chính dưới sự bảo vệ của Cao Lãng và mấy trăm thân binh đi đến trước cửa Vị Ương cung, chỉ thấy binh giáp quân Sở đông nghìn nghịt đã bao vây toàn bộ cung điện, thang mây được điều khiển từ ngoài thành, xung xe và khí giới đồ quân nhu còn có một đội cung tiễn thủ xếp thành hàng ở ngoài thành, xem tư thế là chuẩn bị cường công Vị Ương cung rồi.
Trên tường thành Vị Ương cung cũng có Ngự lân quân quân Hán chạy qua lại, hô to gọi nhỏ.
Thỉnh thoảng có mũi tên thưa thớt từ trên thành bắn xuống nhưng lại bị trọng giáp quân Sở dùng lá chắn chặn lấy, nhưng cũng có quân Sở bị trúng tên, có nhiều thiết giáp bị rơi xuống.
Tuy nhiên ai cũng hiểu, Vị Ương Cunng căn bản không thủ được nữa.
Hán vương Lưu Hằng dưới sự bảo vệ của lão tướng quân Mai Quyên cùng với Ngự Lâm vệ Trung Lang Tướng Thúc Tôn Thương đứng trên lầu cửa cung, nhìn giáp Sở mênh mông đông nghìn nghịt, trong lòng ảm đạm. Hàm Dương cuối cùng vẫn phải đánh, nước Đại Hán cuối cùng vẫn phải diệt vong, cơ nghiệp phụ vương đã giao cho hắn cuối cùng vẫn bị bại vong rồi.
Vừa lúc đó, trong trận quân Sở bên ngoài cửa cung đột nhiên vọng đến âm thanh vang dội:
-Thái Tử nước Sở ta có lời, Hán Vương Lưu Hằng tiến lên trả lời!
Lưu Hằng, Mai Quyên và Thúc Tôn Thương cúi đầu nhìn, thấy binh giáp quân Sở bên ngoài cửa cung đã tránh ra hai bên, từ giữa đi ra hơn mười tướng Sở, một viên tướng Sở vóc người cao lớn đi ra trước, khí vũ hiên ngang, trên người khoác áo giáp màu vàng rực, đó chính là Thái Tử nước Sở Hạng Chính.
-Đại vương, để mạt tướng bắn chết thằng nhãi đó!
Thúc Tôn Thương nói xong định giương cung lên.
Lưu Hằng ấn chặt hai tay Thúc Tôn Thương xuống, lại quay sang lắc đầu với lão tướng Mai Quyên, sau đó chậm rãi đi đến trước cổng chào, ngạo nghễ nói với Sở Thái Tử Hạng Chính đứng trước cửa cung dưới lầu:
-Quả nhân ở đây, có lời cứ nói!
Hạng Chính nhìn cung tiễn thủ quân Hán cài tên giương cung ở trên cổng chào thì thản nhiên mỉm cười nói:
-Hán Vương, tình thế hiện tại bản Thái Tử không cần nhiều lời, nếu ngươi hạ chiếu đầu hàng, thì có thể khiến cho cung nữ binh đinh trong cung miễn chết, lại càng khiến dân chúng Hàm Dương miễn gặp phải tai ương binh đao, nếu như ngươi cứ khư khư cố chấp, ngoan cố chống cự thì toàn bộ Hàm Dương sẽ máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng.
-Thằng nhãi Hạng Chính, nước Đại Hán chúng ta sẽ không có một ai nhu nhược!
Thúc Tôn Thương giận giữ nói:
-Cứ việc công thành đi, nếu không thể giết các ngươi hoa rơi nước chảy, bản tướng quân sẽ không mang họ Thúc Tôn.
Vẻ mặt Hạng Chính thoáng chốc lạnh xuống, hỏi:
-Hán vương, đây thật sự là câu trả lời của ngươi sao?
Lưu Hằng biến đổi sắc mặt, cuối cùng thở dài, quay sang chỉ bảo Thúc Tôn Thương:
-Thúc Tôn tướng quân, mở cửa cung nghênh đón quân Sở vào đi.
Ngay lập tức, cửa cung Vị Ương cung từ từ mở ra.
Cao Lãng dẫn theo binh giáp quân Sở cuồn cuộn tiến vào, chỉ thấy trong cung đã tề tựu đủ Ngự Lâm Vệ, nội thị tại trước sân điện, trên đường đi chất đầy binh khí do Ngự Lâm vệ ném ra. Cao Lãng ra lệnh một tiếng, liền có binh giáp quân Sở cầm thương khóa đao ép lên trước, áp giải Ngự Lâm Vệ cùng với nội thị ra ngoài thành.
Đợi trong cung đã hoàn toàn an toàn, Hạng Chính mới dẫn theo thân binh tiến vào.
Đi tới Ôn Đức Điện, Hán Vương Lưu Hằng đã quỳ ở dưới điện, hai tay cầm ấn tín dâng cao, phía sau quỳ sát là một đoàn cung nữ phi tần, khi thấy Hạng Chính cùng binh giáp quân Sở tiến vào, những phi tần cung nữ này đều dung hoa thất sắc, vẻ mặt run run,các nàng không biết chờ đợi các nàng là số mệnh gì.
-Hán Vương xin đứng lên.
Hạng Chính tiến lên tiếp nhận ấn tín, lại nâng Lưu Hằng dậy
Ánh mắt Hạng Chính trong lúc vô tình đã xẹt qua mặt Đậu Y Phòng phía sau, khẽ giật mình, hỏi Lưu Hằng:
-Hán vương, vị này là?
Trong lòng Lưu Hằng đau khổ, chua xót nói:
-Đây là Vương Hậu Đậu thị của quả nhân.
-Hóa ra là vương hậu.
Hạng Chính gật đầu, lại quay sang căn dặn Cao Lãng:
-Cao Lãng tướng quân, phải phái thêm thiết giáp binh nghiêm mật bảo hộ Vị Ương cung, nhất là bảo vệ Hán vương cùng với Vương Hậu và các phi tần an toàn.
-Vâng!
Cao Lãng ầm ầm đáp lời, sau đó quay lại chỉ bảo thân binh:
-Truyền lệnh xuống, phong tỏa cấm cung, không có chỉ lệnh của Thái Tử cùng bản tướng quân, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào, ai trái lệnh, chém!
***
Dưới chiếu lệnh đầu hàng của Hán vương Lưu Hằng, quân Hán tại các cửa trấn thủ ở Hàm Dương đều buông vũ khí đầu hàng.
Hơn năm nghìn Khương binh phụ trách tấn công cửa tây Hàm Dương cuồn cuộn vào thành, sau khi tàn sát mười mấy bộ lạc man tộc,những Khương binh này đã sớm trở thành ác ma giết người. Nhìn cửa hàng kho hàng đầy đường, nhìn nhà nhà nối tiếp nhau san sát, thấy trai thanh gái lịch hốt hoảng trốn ở trong thì hung tính của những Khương binh này lập tức bùng phát.
Gần như là từ lúc Khương binh này bắt đầu tiến vào là điên cuồng đốt giết bắt người cướp của, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ phía tây thành Hàm Dương vang lên tiếng chém giết rung trời, Khương binh tụ thành quần đội cầm đao thương kiếm kích phá mở cửa phòng, bay qua tường viện, bọn họ gặp người thì giết, thấy đồ vật thì đoạt, gặp tiểu nương nào trẻ đẹp thì cưỡng dâm ngay bên đường....
Bàng Tranh vừa sợ vừa giận, vội vàng đến trước mặt Hạng Trị nói:
-Thế tử, nhất định phải sớm kịp ngăn cản những Khương binh này, nếu cứ tiếp tục để bọn họ tàn sát như vậy, thì toàn bộ dân chúng thành Hàm Dương sẽ bị bọn họ giết sạch.
Hạng Trị lại khoát tay áo, không cho là đúng nói:
-Chỉ là dân đen của nước địch, giết thì giết.
-Lời thế tử sai rồi.
Bàng Tranh vội la lên:
-Vương đã hàng, nước Hán đã diệt, dân chúng này hiện nay đã là dân chúng của nước Sở, không còn là dân đen của nước địch nữa rồi.
-Thôi đủ rồi, Bàng Tranh ngươi không cần nhiều lời.
Hạng Trị nhíu mày, mất hứng nói:
-Bản Thế tử hiểu.
Bàng Tranh đang định khuyên can tiếp thì Hạng Trị đã không còn kiên nhẫn đánh ngựa đi, mười mấy tướng lĩnh Khương binh đi theo Hạng Trị đều quay lại nhìn Bàng Tranh, vẻ mặt không vui. Mặc dù Bàng Tranh là Hộ Khương Giáo úy, những Khương binh này trên danh nghĩa dưới sự quản lý của Bàng Tranh, nhưng dọc đường đi trước sau Bàng Tranh không trói buộc được những Khương binh này, mà Hạng Trị lại chủ trương để mặc Khương binh, bởi vậy mà Khương binh đã sớm chỉ nghe theo lệnh của Hạng Trị, bỏ mặc Bàng Tranh trên danh nghĩa thống soái Khương binh rồi.
***
Hạng Chính vừa đi ra khỏi Vị Ương cung thì bắt gặp một Biệt Bộ Tư Mã cả người đẫm máu.
-Thái Tử, đã xảy ra chuyện!
Biệt Bộ Tư Mã vội vái chào Hạng Chính, gấp gáp nói:
-Khương binh tiến vào từ cửa tây Hàm Dương đã đốt giết bắt người cướp của, thế tử còn dẫn theo vài trăm người lẻn vào Trường Nhạc cung rồi!
-Cái gì? Nhị đệ quả thực càn quấy!
Hạng Chính nhíu nhíu mày, lại chỉ vào vết máu trên chiến bào của Biệt Bộ Tư Mã, hỏi:
-Mới vừa rồi người còn khỏe mạnh, lại xảy ra chuyện gì?
Biệt Bộ Tư Mã sầu thảm nói:
-Vừa rồi mạt tướng ý đồ ngăn cản Khương binh hành hung, kết quả Khương binh này không nói lời gì đã công kích mạt tướng, hơn mười quân tốt hộ tống mạt tướng đều đã bị giết hết, tuy rằng mạt tướng may mắn thoát ra nhưng cũng bị bọn họ chém hơn mười đao.
-Nực cười, quả thật nực cười!
Hạng Chính nghe vậy giận tím mặt, lúc này chỉ bảo Biệt Bộ Tư Mã:
-Ngươi hãy triệu tập đại quân khống chế thành tây cho bản Thái tử, Khương binh còn dám lạm sát kẻ vô tội, giết ngay tại chỗ.
-Vâng!
Biệt Bộ Tư Mã vâng lệnh, đằng đằng sát khí lui đi.
Hạng Chính lại quát mấy Tư Mã, Quân Hầu phía sau:
- Mấy người các ngươi, theo bản Thái tử đi đến Trường Nhạc cung!
Trường Nhạc cung vốn là hoàng cung do Tiêu Hà xây dựng cho Lưu Bang, sau đó khi xây dựng Vị Ương cung thì Lưu Bang đã chuyển sang Vị Ương cung ở, Trường Nhạc cung lại trở thành đông cung của Thái Tử Lưu Doanh, sau này là nơi của Lưu Hằng. Tạm thời vừa rồi không có Thái Tử, Trường Nhạc cung là tẩm cung của Thái Hậu Bạc Cơ, trong Trường Nhạc cùng còn là nơi sinh hoạt mấy trăm phi tần của Lưu Bang.
Khi Hạng Chính mang binh vội vàng đuổi tới Trường Nhạc cung thì thấy cửa cung mở rộng ra, trên bậc thang nằm ngổn ngang vài nội thị trên người vết máu loang lổ, rõ ràng đã chết từ lâu, lại đi vào trong cung, thấy trong sân vườn thi thể nội thị la liệt, thỉnh thoảng còn có thi thể của cung nữ, hơn nữa quần áo trên người bị xé rách, hạ thể bị xâm phạm.
Hạng Trị cầm hoành đao tiến vào Điện Tuyên Đức, vừa chỉ bảo tướng sĩ Khương binh đi theo dẫn đường:
- Truyền lệnh xuống, ngoài cung nữ trong cung có thể đụng vào, nhưng vàng bạc châu báu và các phi tần trong cung thì không được động đến, ai vi phạm giết không tha.
Tướng lĩnh Khương binh trơ mặt hỏi:
- Phi tần trong cung xinh đẹp hơn cung nữ, vì sao không thể đụng vào?
- Vì sao ư?
Hạng Trị lãnh đạm nói:
- Đây là những cung nữ phải hiến cho Đại vương, các ngươi muốn đoạt nữ nhân với Đại vương?
- Ồ, không dám, tuyệt đối không dám.