Sớm Nở, Tối Tàn

Chương 3

Chương 3
Những năm tháng bên Tần Hằng, tôi đã từ bỏ quá nhiều… đến mức dần đánh mất chính mình.
Sau khi quay về nhà, Lục Tấn lập tức sắp xếp lịch trình cho tôi kín mít.
Tiệc tối xa hoa, đi thị sát doanh nghiệp, gặp gỡ các ông lớn bàn chuyện đầu tư…
Tôi hiểu, anh ấy đang muốn giúp tôi tìm lại Tống Khinh Dư năm xưa.
Hôm sinh nhật, vì có cuộc họp, Lục Tấn đưa tôi đến trung tâm thương mại quốc tế chọn trang sức.
Điện thoại Tần Hằng gọi tới.
Giọng anh khàn đặc, nghe như vừa say rượu… cũng có chút vương vấn không dứt.
“Khinh Dư… em thường nấu canh giải rượu thế nào nhỉ? Tối qua anh uống với giám đốc Cố hơi nhiều, dạ dày đau…”
Ánh đèn ở quầy trang sức sáng đến chói mắt, viên ruby lạnh buốt lướt qua cổ tôi.
Tôi nhìn vào gương – người phụ nữ trong đó xinh đẹp rạng rỡ, nhưng ánh mắt đầy mất kiên nhẫn.
“Hỏi dì Lưu với dì Trương mà nấu cho anh.”
Tần Hằng khựng lại:
“Họ… họ nghỉ việc rồi.”
Cũng đúng. Dì Lưu và dì Trương vốn là người của Lục Tấn cài vào. Tôi ly hôn rồi, họ đương nhiên không còn lý do ở lại nhà họ Tần.
Tôi kìm lại sự chán chường, bình thản trả lời:
“Táo và cam rửa sạch, đun sôi rồi cho đường phèn vào.”
“Ừ… em chờ chút…”
Đầu dây bên kia lộn xộn, như thể Tần Hằng vừa bị vấp ngã khi rời giường.
Tôi lặng im một lúc mới hỏi:
“Anh tự nấu à?”
“Ừ… người giúp việc mới chưa đến làm.”
“Vậy còn Lâm Uyển Như?”
Vừa hỏi xong, tôi liền hối hận.
Tần Hằng sống với ai, ai nấu canh cho anh – có liên quan gì đến tôi nữa?
Nhân viên quầy trang sức đưa tới chiếc nhẫn ruby cùng bộ, tôi đang bận nên bật loa ngoài.
Giọng Tần Hằng vang lên mơ hồ:
“Lâm Uyển Như không sống cùng anh. Anh đã đưa cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy tự tìm chỗ ở.”
“Khinh Dư… nhà mình vẫn như cũ, anh còn mua cả loại tulip ‘Dream Touch’ mà em thích nhất…”
“Cô Tống,” – nhân viên cười tươi như hoa – “Chị vẫn thích bộ này chứ ạ?”
Tần Hằng bị ngắt lời.
Lặng vài giây, anh mới dè dặt hỏi:
“Khinh Dư, em đang… mua trang sức sao?”
“Trước giờ em đâu có thích mấy thứ đó…”
Mười năm yêu Tần Hằng, tôi chưa từng to tiếng. Nhưng sau nửa tháng được bố mẹ chiều chuộng, tính cách thật sự của tôi dần trở lại.
Tôi bật cười lạnh:
“Có bao giờ anh nghĩ, không phải em không thích, mà là vì… em muốn tiết kiệm cho anh? Vì sợ anh không đủ tiền mua?”
“Anh có thể giả vờ hào nhoáng ngoài kia, nhưng em biết rõ… mười năm trước, ngay cả tầng hầm ta cũng không đủ tiền thuê.”
Không để anh kịp phản bác, tôi dứt khoát tắt máy.
Tuổi trẻ mà, tôi từng nghĩ mình có thể vừa làm núi, vừa làm suối.
Nhưng đi hết một vòng, tôi mới hiểu – núi thì hùng vĩ, suối thì uốn lượn… vốn chẳng phải cùng một đường.
Ruby lấp lánh nơi cổ khiến tôi càng thêm kiều diễm.
Trong ánh mắt si mê của nhân viên bán hàng – như muốn gọi tôi là sugar mommy, tôi rút ra thẻ đen:
“Tôi lấy cả bộ này. Có hàng nào carat cao hơn thì nhớ báo tôi.”
Tôi mang bộ trang sức mới về đến khu căn hộ.
Trước cổng, một lớn một nhỏ đang đứng đợi.
Người đàn ông ánh mắt sáng như ngọc, đứa trẻ lanh lợi, hai gương mặt cùng ngẩng lên nhìn tôi đầy mong ngóng.
“Mẹ!”
Tần Nặc cười toe toét, lao vào lòng tôi.
Nhưng lần này, tôi không mở tay đón con như bao lần trước.
Tôi đưa tay ra, ngăn lại, rồi nhẹ nhàng đẩy nó ra.
“Tần Nặc, con đã vượt giới hạn rồi.”
Giọng tôi lạnh như băng:
“Khoảng cách xã giao an toàn là một mét.”
Trẻ con mà, gương mặt Tần Nặc thoáng hoang mang.
“Mẹ… con bị dị ứng.” – Nó đỏ mắt, đưa tay chỉ những vết xước trên người – “Con đã uống thuốc, nhưng không đỡ… mẹ ơi, con khó chịu lắm…”
Trên mặt và người đầy vết nổi mẩn, tôi đâu phải mù mà không thấy.
Điều tôi không hiểu là: nó ốm thì sao lại đến tìm tôi?
“Khó chịu thì đi khám. Bố con không đủ tiền đóng mười tám đồng phí khám bệnh à?”
Mắt Tần Nặc long lanh nước.
“Mẹ ơi…” – Nó nghẹn ngào – “Mẹ gãi cho con đi… nấu cho con canh giải dị ứng đi… bố nói, chỉ có mẹ biết nấu thôi…”
Tần Nặc lao vào lòng tôi.
Tôi ghét cái kiểu không có ranh giới như thế. Cuối cùng, tôi đẩy nó mạnh ra.
“Tần Nặc, mẹ đã nói rõ ràng với con rồi – con bị dị ứng với đậu phộng!”
“Mẹ đã nhắc một lần, con không nghe. Nhắc hai lần, vẫn không nghe. Đến khi xảy ra chuyện, lại bắt mẹ dọn dẹp hậu quả?”
“Xin lỗi. Mẹ đúng là mẹ ruột con, nhưng điều đó không có nghĩa mẹ sẽ mãi mãi dung túng con.”
“Khinh Dư…”
Giữa tiếng nức nở của Tần Nặc, Tần Hằng cau mày.
“Đừng trách thằng bé nữa. Chúc mừng sinh nhật em. Anh mua bánh kem nhỏ cho em.”
Trong tay anh là chiếc hộp tinh xảo – loại bánh ngọt anh thường mua cho tôi những năm qua.
Mỗi lần ăn, tôi lại chấm một ít kem lên môi anh, để cùng nhau nếm thử.
Kem mềm tan thành một nụ hôn.
Anh thì thầm bên tai tôi:
“Thử thế này… còn ngọt hơn.”
Nhưng ngọt ngào là thứ con gái mới lớn thích.
Tôi cúi đầu, nhìn viên ruby lấp lánh nơi cổ – và chợt nhận ra: lời xin lỗi của Tần Hằng, thật rẻ mạt.
Cùng là quà sinh nhật, bánh kem chỉ là bánh kem.
Còn trang sức là trang sức.
Không thể so sánh.
Tần Hằng và Tần Nặc cùng nhìn theo ánh mắt tôi – thấy viên ruby.
“Mẹ, đây là quà sinh nhật mẹ tự mua à?” – Tần Nặc ngạc nhiên – “Không thể nào… mẹ đâu thích trang sức… chắc là đồ giả nhỉ?”
Trẻ con thì không phân biệt được thật giả, nhưng Tần Hằng thì khác.
Chỉ cần liếc mắt là biết – quần áo, trang sức của tôi, món nào cũng là hàng hiệu đắt tiền.
Mà tôi rời khỏi nhà họ Tần không mang theo một xu.
Đột nhiên giàu có – chỉ có một khả năng.
“Mẹ… có phải mẹ giống mẹ bạn con không? Ly hôn xong… tìm được đại gia rồi à?”
Tần Nặc vô tư hỏi, chẳng biết mình đang động vào điều cấm kỵ.
Tôi cúi đầu – viên ruby sáng rực dưới ánh đèn đêm.
“Tần Nặc, con lại vượt giới hạn rồi. Giống như mẹ không thể ngăn con ăn đậu phộng, con cũng không có quyền can thiệp chuyện của mẹ.”
Mắt Tần Hằng đỏ lên.
Anh ta siết chặt chiếc hộp bánh trong tay, như chính mình cũng không nhận ra đó là biểu hiện căng thẳng.
“Khinh Dư… sao em lại chuyển đến khu căn hộ này? Theo anh biết thì… căn hộ cơ bản nhất ở đây cũng trên chục triệu…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất