Chương 48: Sân bay hiểm chiến
Toàn bộ kho Khố Nhân im lặng vì tiếng nổ vừa rồi.
Đám á nhân xung quanh cũng giật mình.
Khối thép lớn biến mất, nền xi măng cứng rắn bị nện thành một cái hố sâu gần một mét.
"Bá!"
Khương Triết nhảy xuống xe bồn, thu khối thép vào không gian thứ nguyên.
Dưới đáy hố, thủ lĩnh á nhân cùng hơn hai mươi tên á nhân bị ép thành một đống huyết nhục lẫn lộn, không còn hình dạng.
Khối thép nặng mấy chục tấn rơi từ độ cao gần bốn mét.
Động năng khổng lồ đó, đừng nói á nhân, da trắng cũng khó mà chịu nổi.
Hơn trăm á nhân còn lại, tay lăm lăm vũ khí, có chút hoảng hốt nhìn Khương Triết.
Cho đến khi Khương Triết rút dao găm ra.
"Rống!"
Đám á nhân giận dữ, vây lấy Khương Triết.
Nhờ tác dụng của virus biến đổi gen, tố chất thân thể của á nhân trước tận thế đều là những siêu nhân.
Thực tế đã chứng minh.
Sức mạnh và tốc độ của bọn chúng gấp ba, bốn lần người thường.
Về cơ bản, tương đương với siêu phàm nhân hệ thể phách giai đoạn một.
Quan trọng hơn là bọn chúng không sợ lạnh.
"Bành!" Sau khi đạp văng một á nhân, Khương Triết xoay dao găm trong tay.
Hôm nay bị A Vũ kia chơi một vố.
Cơn giận trong lòng, vừa vặn trút lên đám á nhân này.
"Đến đi, hôm nay ông đây siêu độ cho chúng mày."
Khương Triết hét lớn một tiếng, lao vào đám á nhân.
"Xoẹt!"
Một cây gỗ quấn dây kẽm trong tay á nhân bị dao găm chém đứt, một cánh tay bay lên không trung.
Ngay lúc dao găm sắp chém xuống đầu đối phương.
Sau lưng vang lên những tiếng va đập "bành bành bành" trầm thấp, liên hồi.
Tiếng gió rít gào đột ngột vang lên.
Khương Triết biến sắc, thứ phía sau tuyệt đối không phải á nhân. Vừa nghĩ đến đó, muốn quay người lại đã không kịp.
Trong ánh mắt liếc nhanh, chỉ thấy một bóng trắng lao tới.
Mười mấy á nhân bay lên không trung.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, không thể né tránh được nữa rồi.
"Thảo!"
Trong tiếng chửi thề, Khương Triết vung dao găm ra sau lưng.
"Xoẹt - Bành!"
Một lực lượng khổng lồ không thể chống cự ập đến, Khương Triết cảm thấy như bị một chiếc xe tải mấy chục tấn tông vào với vận tốc cả trăm cây số.
"Bành bành bành", thân thể anh ta như đạn pháo bắn thẳng ra ngoài.
Đâm đổ mười mấy á nhân phía trước.
"Thảo, hôm nay sao mình xui thế này?"
Khương Triết cố chịu cơn đau nhức dữ dội ở ngực, xoay người tránh được một ống thép do á nhân nện xuống, rồi chém đứt bắp chân đối phương bằng dao găm.
"Hống hống hống!"
Lúc này, Khương Triết mới nhìn rõ, thì ra là hai con da trắng đang tàn sát đám á nhân còn lại trong kho.
Á nhân tuy dũng mãnh, không sợ chết.
Nhưng đối mặt với da trắng, với trọng lượng và tốc độ vượt trội, bọn chúng không có cơ hội phản kháng, cũng giống như con người thôi.
Từng tên á nhân bị da trắng vồ ngã.
Ống thép, gậy sắt nện lên thân da trắng, hoàn toàn vô dụng.
Đám á nhân xung quanh không thèm để ý đến Khương Triết nữa, nhao nhao xông lên tấn công da trắng, liều mạng.
Một á nhân mặc đồ lưới điện, giơ búa lên nhảy cao, chém vào đầu da trắng.
"Kít!"
Da trắng gầm lên, nhát búa vừa rồi khiến nó cảm thấy đau đớn.
Nó nhảy vọt lên, đập đầu vào á nhân.
"Két!" Cái miệng rộng ngoạm nát đầu á nhân.
Răng nanh, móng vuốt, xúc tu của da trắng.
Mỗi lần ra đòn đều giết chết một á nhân.
"Khụ khụ khụ!" Khương Triết cố gắng đứng dậy, lợi dụng lúc á nhân và da trắng hỗn chiến, chậm rãi lùi về phía sau.
Hai con da trắng.
Mà mình lại ở trong kho hàng trống trải, không có chỗ che chắn.
Khương Triết không tự tin có thể nhất kích tất sát.
Cuối cùng, sau khi chết mười mấy người, đám á nhân biết không phải đối thủ của da trắng, hơn ba mươi tên còn lại kêu la rồi bỏ chạy khỏi cổng.
Một con da trắng đuổi theo.
Bên ngoài nhà kho, trong đêm tuyết liên tục vang lên tiếng gầm, rồi dần xa.
"Tạch tạch tạch..."
Con da trắng còn lại, há miệng rộng cắn xé xác á nhân trên mặt đất.
Hầu như chỉ hai, ba ngụm là xong một xác.
Tiếng nghiến răng ken két vang lên, dòng máu đen đỏ bắn tung tóe từ miệng nó ra.
Mùi tanh hôi nồng nặc như muốn đông lại.
Âm thanh nhồm nhoàm vang vọng trong kho hàng u ám.
Lúc này, Khương Triết đã lùi về góc khuất tối tăm của nhà kho, hít thở chậm lại, nheo mắt nhìn con da trắng đang ăn cách đó hơn hai mươi mét.
Loại cảnh tượng máu me này trước khi trùng sinh anh đã thấy quá nhiều.
Nó giúp anh có thể đứng yên như tượng đá ở đó.
Kế hoạch của Khương Triết rất đơn giản, đợi da trắng ăn no rồi tự mình rời đi.
"Sa sa sa..."
Con da trắng kia cũng chạy từ cổng trở về.
"Cộc cộc cộc", hai con da trắng phát ra âm thanh ken két như mài răng, chúng đang giao tiếp.
Sau đó, hai con da trắng nhanh chóng nuốt hết xác á nhân.
Cuối cùng.
Khoảng mười phút sau, hai con da trắng dường như đã ăn no.
Chúng quay người, chậm rãi đi về phía cửa nhà kho.
Nhìn hai bóng hình khổng lồ sắp ra ngoài, Khương Triết thở phào nhẹ nhõm.
"Leng keng!"
Bỗng nhiên, một tiếng kim loại va chạm rất nhỏ vang lên từ bên trong xe bồn.
Tiếng va chạm vốn không lớn, nhưng trong không gian kín lại vang vọng rõ ràng.
"Nguy rồi!"
Khương Triết biến sắc, đúng vào lúc nguy hiểm nhất này, dường như một viên đạn găm trên vách xe bồn vừa bị rơi ra.
Dù âm thanh này không lớn, chỉ vang lên một tiếng.
Nhưng đối với da trắng có thính giác dị thường, nó chẳng khác nào tiếng hét bên tai.
"Oanh!"
Hơn ba mươi mét, da trắng chỉ mất đúng một giây.
Hai bóng hình khổng lồ hung hăng đâm sầm vào xe bồn.
"Ầm ầm!" Lực va chạm của hai con da trắng kinh người, một bên lốp xe bồn hơi nhấc khỏi mặt đất.
"A!" Tiếng kinh hô của phụ nữ vang lên từ bên trong.
Lần này, còn nguy hiểm hơn.
Một con da trắng leo lên nóc xe bồn.
Móng vuốt sắc nhọn cào toạc lớp kim loại của xe, "két kít", tiếng cọ xát chói tai vang lên.
"Phanh phanh phanh!"
Hai xúc tu trên người con da trắng, từ lỗ thủng do móng vuốt cào ra chui vào.
"Phanh phanh phanh!"
Tiếng súng dày đặc vang lên trong xe bồn.
Trong tình huống nguy cấp, mấy người Trường Phúc không còn lo lắng việc nổ súng trong xe sẽ gây ra tiếng vang lớn và đạn nảy nữa.
Khương Triết không thể không ra tay.
"Phanh!"
Tiếng thép tấm bật ra vang lên, ba mũi tên nỏ thô kệch từ trong góc tối lao ra, như tia chớp bắn về phía con da trắng trên nóc xe bồn.
"Chi chi!"
Da trắng phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó nhảy dựng lên.
Chỉ một mũi tên nỏ trúng vào bắp chân sau của nó.
"Vụt!"
Khương Triết đạp mạnh chân phải vào bức tường phía sau, thân thể lao ra.
Anh ta chỉ có một cơ hội bắn.
Lúc cung nỏ bắn ra, con da trắng kia đã lao đến.
"Bành", chiếc nỏ nặng ngàn cân bị da trắng gạt phăng thành một đống sắt vụn, Khương Triết chỉ thấy xót xa.
Khương Triết vừa chạm đất.
Hai con da trắng, một trái một phải lao vào tấn công anh ta.
Tay phải anh vung lên, dựng tấm thép cao hai mét rưỡi, chi chít gai nhọn kim loại trước mặt.
Chiến đấu với da trắng, chỉ một chút chủ quan lơ là cũng dẫn đến cái chết.
"Soạt!"
Âm thanh vang lên sau lưng, phía trên đầu Khương Triết.
"Bá", không cần nghĩ ngợi, tấm thép biến mất trước mặt, Khương Triết lộn người về phía trước.
Trên đầu anh, những tảng đá lớn rơi xuống.
Hai con da trắng đã trèo lên tường, giống như hai con thạch sùng khổng lồ, bám chặt lấy mặt tường.
Khi Khương Triết xoay người đứng dậy, một chiếc nỏ khác xuất hiện trước mặt.
"Cộc cộc cộc"
Hai con da trắng trên vách tường chậm rãi di chuyển thân thể, "chi chi" không ngừng kêu nhỏ về phía Khương Triết.
Hai tay anh vịn lấy nỏ, hai chân hơi dang rộng ra, nhắm vào một trong hai con.
"Leng keng"
Một tiếng giòn tan vang lên từ trong xe bồn.
"Thảo!"
Hai con da trắng lao về phía Khương Triết và xe bồn...