Nhất định phải đến bệnh viện làm phẫu thuật thì mới có hy vọng sống sót.
Cô ấy còn tỏ vẻ, nếu mọi người có gặp phải bệnh thì đó thì có thể đến tìm cô ấy, cô ấy sẽ hỗ trợ chữa trị.
Bên dưới lập tức xuất hiện một đám rắm cầu vồng*.
*Rắm cầu vồng: Ý nói lời hai, mấy lời nịnh hót bất chấp tất cả.
Đến cả Trần Chính Hào và tên phú nhị đại Hứa Hạo cũng ân cần khen ngợi tấm lòng lương y như từ mẫu của Chu Khả Nhi.
Ngày xưa, mọi người không ai thích cô bác sĩ lạnh lùng này cả,
Nhưng mà hiện tại, trong tình cảnh thế này, ai cũng sợ chết cả, bởi vậy tất cả mọi người đều nỗ lực lấy lòng Chu Khả Nhi.
Trương Dịch thì vẫn cứ như trước, tuy có mặt trong nhóm chat nhưng không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng quan sát biến hóa.
Mấy ngày gần đây, Phương Vũ Tinh không liên hệ với anh nữa.
Trương Dịch cũng vui vì mình cuối cùng cũng được thanh nhàn, nhưng anh biết, bạch liên hoa này sớm muộn gì cũng sẽ đến cầu xin anh thôi.
Hiện tại cô ả không tìm anh, chỉ là vì muốn duy trì hình tượng thanh cao không vướng bụi trần kia, cô ả vẫn coi mình là nữ thần cao cao tại thượng, sẽ không chủ động đi tìm đàn ông, càng không chịu cúi đầu khuất phục.
Đương nhiên, ngoại trừ kẻ có tiền.
Nhưng mà sau này thì sao?
Tuyết vẫn còn rơi, toàn bộ lầu một đã bị tuyết bao phủ.
Bây giờ đừng nói đến chuyện ra khỏi chung cư, chỉ muốn đi đến cổng sắt ở dưới chung cư thôi cũng đã là điều khó khăn rồi. Muốn đi? Thế là phải đối diện với đống tuyết chất đống cao đến 5 mét.
Chuyện dùng hết đồ ăn thức uống là việc hết sức bình thường.
Đến lúc đó, lấy tình tình của bạch liên hoa này, nhất định sẽ đến tìm Trương Dịch đòi thức ăn.
…
Hiện tại đã một tuần kể từ ngày tận thế bắt đầu.
Thời gian bảy ngày, nói dài thì cũng không dài, mà ngắn thì cũng không ngắn, dù sao thì cũng chỉ là một đám lạnh đến cóng cả người, suốt ngày quấn chăn, cuộn tròn trong nhà. Bảy ngày, thật ra lại rất dài!
Lúc bắt đầu, trong lòng bọn họ có rất nhiều hy vọng.
Đến bây giờ, gần như tất cả mọi người đều hiểu được hiện thực. Việc núp ở trong nhà rồi chờ đợi cứu hộ đã là việc không còn hy vọng rồi.
Bởi vì thông qua internet, bọn họ đã biết được toàn thế giới đang phải đối diện với một trận tuyết lớn vạn năm khó gặp!
Toàn bộ thế giới đều đã bị tuyết bao phủ, thậm chí có một ít thành phố ở phương Bắc, nhiệt độ rơi vào khoảng âm một trăm độ C, tuyết lớn cứ rơi không ngừng, trực tiếp phủ hết toàn bộ một thành phố!
Tuy rằng chính phủ vẫn đang thông qua những con đường liên kết hiếm hoi chưa bị hủy mà cổ vũ mọi người đoàn kết, hỗ trợ nhau, cùng nhau sống sót.
Nhưng mà nhìn cảnh tuyết đóng băng cả thành phố, lòng mọi người dần dần trở nên tuyệt vọng.
Bởi vì thiếu thốn vật tư, nên dần dần có rất nhiều vấn đề xuất hiện.
Đồ ăn trong nhà bác gái Lâm đã bị Trần Chính Hào cướp sạch, chưa kể đến cháu trai thì thoi thóp trên giường, tất cả mọi chuyện khiến bà ta rơi vào trạng thái điên cuồng.
Cả ngày bà ta cứ kêu gào trong nhóm chat, nói bà ta là lãnh đạo của Tổ Dân Phố, bảo mọi người phải giao hết vật tư cho bà ta!
Nhưng mà bây giờ ai cũng khôn ra, căn bản là chẳng có ai để ý đến bà ta.
Trong nhóm chat của nhóm chủ nhà, một bà mẹ ở tầng 12 tên là Tạ Lễ Mai bỗng nhiên gửi tin đến: [Có nhà ai còn thức ăn không? Tôi với con tôi đã không ăn uống gì cả hai ngày rồi. Tôi… tôi có thể dùng giá cao để mua!]
Cái tin này đã khiến những chủ hộ có trong nhóm chat thay đổi sắc mặt.
Trước nay mọi người luôn cho rằng tuyết sẽ ngừng rơi thôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua, chẳng mấy chốc thành phố sẽ hoạt động lại bình thường.
Cho nên, tuy rằng có thể giao dịch thức ăn, nhưng giá cả chỉ cao hơn trước có vài lần mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, càng ngày càng có nhiều nhà không còn đủ thức ăn nữa.
Thời điểm thế này, đồ ăn chính là tính mạng, là hy vọng sống sót!
Không bao lâu sau, đột nhiên có người nói: [Nhà tôi vẫn còn ít gói mì, có thể bán cho cô một ít. Nhưng mà, tôi muốn một nghìn tệ một gói!]
Một gói mì ăn tiền một nghìn tệ!
Nếu trước kia mà nói chuyện này ra thì chắc chắn sẽ chẳng ai tin được.
Có lẽ bọn họ đều chẳng ngờ được rằng cuộc giao dịch này sẽ ảnh hưởng thế nào đến toàn bộ chủ hộ trong chung cư này.
Trương Dịch chống cằm nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói: “Chuyện thật kỳ diệu, mọi thứ chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Tạ Lệ Mai không trả lời, hiển nhiên là cô ta có hơi do dự.
Ít nhất hiện tại, ai cũng đang ôm hy vọng rằng bão tuyết sẽ qua đi.
Đến lúc đó, nếu như muốn sống như trước thì vẫn phải cần tiền.
Ngay lúc này, phú nhị đại Hứa Hạo đột nhiên xong ra, gửi tin vào nhóm chat: [Tôi trả giá hai nghìn tệ một gói! Nhà mấy người có bao nhiêu, tôi mua hết!]
Lời của phú nhị đại Hứa Hạo khiến cả nhóm chat như muốn bùng nổ!
[Cái gì? Một gói mì ăn liền đến tận hai nghìn tệ? Tôi… tôi không nghe lầm chứ?]