Nói xong, cô ả lại giả vờ xấu hổ che mặt: "Ai nha, xấu hổ chết người ta rồi. Cậu rốt cuộc còn muốn người ta nói trắng ra mới chịu sao!"
Bộ dáng thẹn thùng của cô ả phối hợp với ánh mắt muốn từ chối những vẫn nghênh đón, ngược lại thật sự rất có sức hấp dẫn.
Nếu như đổi lại là Trương Dịch của trước kia, đầu anh lúc này khẳng định đã nóng lên, sau đó trực tiếp để cho cô ả vào nhà.
Không thể không nói, vừa làm trà xanh vừa làm Bạch Liên Hoa không dễ dàng chút nào, không phải ai muốn làm là có thể làm được.
Cái loại diễn xuất này, kinh nghiệm không đủ mười năm chắc chắn không thể diễn.
Mà đầu Trương Dịch lúc này lại nảy ra một câu hỏi.
Rốt cuộc có nên để cho Phương Vũ Tinh đến không? Để cô ả Bạch Liên Hoa này vào nhà của mình có ổn hay không?
Đừng hiểu lầm, anh cũng không phải là thánh mẫu gì.
Anh chỉ đơn thuần cảm thấy, lúc trước mình cũng theo đuổi cô ả tận hai năm.
Nếu có thể, anh muốn đánh cô ả này một trận lên bờ xuống ruộng, coi như là cho quá khứ một câu trả lời thích hợp.
Nhưng mà ý nghĩ này chỉ hiện ra trong nháy mắt đã bị anh ném đi không thương tiếc.
Bởi vì hiện tại chính là tận thế, bất kỳ một tia nguy hiểm nào cũng có thể tồn tại, anh
phải ngăn chặn chúng một cách triệt để!
Cho nên, anh sẽ không mở cửa nhà, để cho người khác tiến vào phòng ốc, nơi phòng thủ kiên cố của mình.
Mạng sống, quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Trương Dịch nở nụ cười khinh bỉ, ánh mắt nhìn Phương Vũ Tinh tràn đầy trêu tức.
"Phương Vũ Tinh, có phải chị đã hiểu lầm cái gì không?"
Anh buông tay rồi nói: "Tôi thừa nhận, trong quá khứ, có một khoảng thời gian quan hệ của hai chúng ta không tệ lắm."
"Nhưng mà…" Gương mặt của anh tới gần điện thoại, ánh mắt lộ ra sự chế nhạo: "Chị sẽ không phải là cảm thấy tôi thích chị chứ?"
Đối với Bạch Liên Hoa tràn đầy tự tin mà nói, chỉ cần một câu nói này thôi đã gây ra lực sát thương quá lớn!
Quả nhiên, khi Phương Vũ Tinh nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi thôi rồi.
Lâm Thải Ninh ngồi bên cạnh cũng len lén nhìn cô ả một cái, trong ánh mắt mang theo một tia vui sướng không thể nhận ra.
Quả nhiên, bạn thân, chị em tốt đều là giả.
Ngoài mặt quan tâm bạn, nói là muốn tốt cho bạn, nhưng trên thực tế, người ước gì bạn phải xấu hổ lại chính là cái người được gọi là bạn thân, là chị em tốt kia.
Phương Vũ Tinh hỏi: "Trương Dịch, cậu... Ý cậu là gì? Không phải trước đây cậu thích Tinh Nhi nhất sao?"
Trương Dịch cười nhạo một tiếng.
"Đừng hiểu lầm a, chị quả thật là có vài phần tư sắc, là một em gái xinh đẹp. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định yêu chị cả. Nhiều nhất chính là chơi đùa mà thôi."
"Chỉ dựa vào điều kiện hiện tại của Trương Dịch tôi, ở thành phố Thiên Hải này muốn tìm một người bạn gái vừa có tài vừa có sắc không phải việc khó gì."
"Cậu…."
"Ha ha ha, chị rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà lại cho rằng tôi đang đau khổ theo đuổi chị a?"
Trương Dịch không thể nhịn được.
Nhưng những gì anh nói là thật thật, anh là người Thiên Hải, có hộ khẩu Thiên Hải.
Trong nhà có một căn nhà mấy trăm vạn, trong tay còn có mấy trăm vạn tiền gửi ngân hàng, lại có công việc ổn định tiền lương hơn vạn.
Hơn nữa, với bề ngoài cao lớn anh tuấn, anh tuyệt đối sẽ trở thành người đàn ông tuyệt vời trong mắt các chị em ở thành phố Thiên Hải này!
Nếu không, Phương Vũ Tinh cũng sẽ không liệt anh vào lựa chọn đầu tiên của mình sau khi câu Kim Quy* thất bại.
*Kim Quy: còn gọi là rùa vàng=> ý nói là con mẹ này muốn câu người giàu nhưng thất bại.
Kiếp trước Trương Dịch đơn thuần thiện lương, nếu biết chơi đùa một chút thì bên cạnh anh đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu phụ nữ.
Lời nói của Trương Dịch giống như một con dao nhỏ trực tiếp đâm vào nội tâm của Phương Vũ Tinh.
Đối với một Bạch Liên Hoa tự xưng mình là nữ thần mà nói, điều làm cô ả không cách nào tiếp nhận nhất chính là mị lực của mình không được tán thành.
Bởi vì đó là tất cả những gì cô ả dựa vào để sinh tồn.
Trước đây, cô ả cảm thấy Trương Dịch chính là một lốp dự phòng không hơn không kém.
Cô ả có thể vừa giữ được Trương Dịch, vừa có thể đi tìm phú nhị đại náo có tiền hơn.
Kết quả là, Trương Dịch lại nói cho cô ả biết, cô ả mới là con cá trong hồ cá kia.
Cho dù có dùng cách nào thì điều này cũng khiến Phương Vũ Tinh không thể tiếp nhận được!
Giọng nói tức giận của cô ả thay đổi, biến từ tiếng bình thường thành tiếng của heo nái bị chọc tiết: "Trương Dịch! Cậu...... Cậu đừng có quá đáng!"
Trương Dịch cười lạnh, tiếp tục gia tăng cường độ.
"Được rồi được rồi, chị cũng đừng giả bộ thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp với tôi nữa, nhìn buồn nôn lắm."
"Tôi đã sớm nhìn ra, chị không phải loại phụ nữ như vậy sao? Ngày nào cũng muốn câu được con rùa vàng, chị cho rằng kẻ có tiền đều là kẻ ngốc sao?"
"Đúng rồi, nói cho chị biết một chuyện nữa. Ở trong giới phú nhị đại của thành phố Thiên Hải này, chị rất nổi danh luôn."