Sông Băng Tận Thế, Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 62 Không thích

“Trương Dịch… Thật ra tôi vẫn luôn thích cậu, cậu có biết không?”

“Hiện tại cậu đã không thích Phương Vũ Tinh nữa vậy chúng ta ở bên nhau đi!”

Trương Dịch mém chút phun ngụm rượu trong miệng ra.

“Mẹ nó, người phụ nữ này cũng ghê gớm thật!”

Anh lắc đầu: “Chậc, chậc, chậc, xem ra là một kẻ thức thời, chắc qua mười ngày cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”

Trước kia Lâm Thải Ninh đối với Trương Dịch cũng không cho sắc mặt tốt gì.

Mặc dù điều kiện sống cũng chả ra sao, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cô ta ảo tưởng bản thân mình là tiên nữ.

Bây giờ nhìn thấy thái độ của Trương Dịch đối với Phương Vũ Tình thay đổi, lại nhìn thấy Trương Dịch có hoàn cảnh tốt như vậy, liền nhanh tay, nhân lúc này mà thọc gậy bánh xe, chen vào giữa hai người bọn họ.

Trương Dịch thở dài: “Người phụ nữ này thật sự xem mình là cái bao nát mà cái gì cũng đựng hả?”

Phương Vũ Tình mặc dù là Bạch Liên Hoa nhưng ít ra còn biết trang điểm, ăn mặc, còn biết làm nũng lấy lòng đàn ông.

Còn Lâm Thải Ninh cô ta ngoài việc tự tin thái quá ra thì còn có cái gì dùng được?

Nhưng mà loại chuyện này đúng là thú vị, Trương Dịch cười đểu trả lời: “Vậy à, thì ra sự thật là thế sao?”

“Nhưng mà tôi vừa mới mắng Phương Vũ Tinh xong. Mà cô lại là chị em tốt với cô ta, nếu mà cô và tôi ở cùng một chỗ vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của các cô sao?”

Lâm Thải Ninh nhìn câu này hai mắt sáng lên, cô ta cảm thấy bản thân có hy vọng rồi.

Cô ta không chút do dự gì mà nhắn lại: “Chị em tốt cái gì cơ chứ, mối quan hệ của bọn tôi cùng lắm chỉ là bạn thuê chung trọ mà thôi, cũng chả thân thiết gì.”

Vì để lấy lòng Trương Dịch, cô ta không ngại ngần nói ra hết mấy tật xấu của Phương Vũ Tinh.

“Cậu không biết cô ta đáng ghét như thế nào đâu.”

“Người này rất lười, mấy ngày nay cô ả viện lý do thời tiết lạnh, không đi ra ngoài, đến cả đi vệ sinh cũng không muốn đi. Đi tiểu đều chỉ dùng chai nước khoáng, tôi buồn nôn muốn chết.”

“Đừng nhìn cô ả bên ngoài đoan trang ngọt ngào, thật ra đêm nào cũng đi bar để tìm đàn ông cả.”

“Nếu như mà gặp được một phú nhị đại ra ta, vung tiền hào phòng thì cô ta sẽ không ngại gì, dùng trăm phương ngàn kế cũng phải câu cho bằng được con cá lớn đấy.”

“Cảm thấy thiếu tiền thì lại ra ngoài bán thân. Nếu không thì cậu nghĩ mà xem, với lương tháng 5000 bèo bọt của cô ả thì lấy đâu ra tiền mà mua túi xách và đồ hiệu để mà mặc hàng ngày đây.”

“Một đêm ra ngoài mới có 1500, rất rẻ mạt. Hừ, loại con gái này, tôi là con gái cũng xem thường cô ả.”

Trương Dịch lần đầu tiên mới biết Phương Vũ Tinh còn có nghề tay trái này đấy.

Anh nghiến răng, càng nghĩ càng thấy thế giới này thật hoang đường.

May mắn anh cũng không ngu, cùng là dạng theo đuổi Phương Vũ Tinh, nhưng cũng không giống như Chu Bằng đáng thương, tự hạ thấp bản thân xuống mà làm chó liếm cho cô ả.

Lâm Thải Ninh vì để lấy lòng Trương Dịch lại tiếp tục nói xấu Phương Vũ Tinh.

“Nhìn cô ả như vậy, nhưng thật ra cũng đã phá thai mấy lần rồi.”

“Thời còn đi học, cô ả còn để cho mấy người quản lý bao nuôi tận bốn năm.”

……..

Trương Dịch im lặng nhìn tin nhắn không ngừng được gửi tới, rồi tiện tay chụp màn hình lại vài tấm.

Xem ra trong lòng Lâm Thải Ninh từ trước đến nay đối với Phương Vũ Tinh đều rất bất mãn.

Dù sao thì Phương Vũ Tinh so với cô ta thì càng xinh đẹp hơn, càng biết cách làm nũng hơn, khiến cho Lâm Thải Ninh ngày ngày đi bên cạnh cô ả chỉ là khung nền, vật trang trí không hơn không kém.

Mà trên đời này làm gì có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện ở một bên làm nền cho người phụ nữ khác bao giờ?

Nếu không vì sao mấy nữ thần học đường thời còn đi học bên cạnh luôn có mấy tùy tùng trông vừa mập, vừa xấu?

Lâm Thải Ninh nói xấu Phương Vũ Tinh xong lại quay ra tiếp tục tỏ tình với Trương Dịch.

“Trương Dịch, mấy năm nay nhìn cậu say mê theo đuổi Phương Vũ Tinh, trong lòng tôi khó chịu như thế nào cậu biết không?”

“Hiện giờ khó khăn lắm cậu mới nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, vậy thì để tôi làm bạn gái cậu đi! Tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu!”

“Hơn nữa, cậu ở một mình như vậy không phải rất cô đơn sao? Bên cạnh có thêm một người phụ nữ, có thể san sẻ gánh nặng cùng cậu.”

Lâm Thải Ninh đây đều là đã nói thẳng với Trương Dịch là, chỉ cần để cô ta đến nhà anh, còn lại đều tùy anh quyết định, muốn chơi thế nào cũng được.

Nhưng đáng tiếc, loại mặt hàng này Trương Dịch không thèm để vào mắt.

Anh tiện tay bấm bấm vài nhát gửi hình ảnh cuộc trò chuyện cho Phương Vũ Tinh.

Sau đó lại quay sang nói với Lâm Thải Ninh: “Mặc dù tôi rất cảm động, nhưng chuyện này vẫn là thôi vậy.”

Lâm Thải Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vì sao lại thôi? Bên cạnh cậu chẳng nhẽ không cần phụ nữ sao?”

Trương Dịch cố nén cơn buồn nôn, gửi một tin nhắn thoại qua: “Tôi yêu phụ nữ là sự thật, nhưng để mà nói cô quá xấu, không có hứng thú!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất