Nói xong, anh tắt luôn thông báo của điện thoại đi, sau đó ném sang một bên.
Lâm Thải Ninh nghe xong tin nhắn của Trương Dịch thì mặt tái mét.
Anh…vậy mà còn dám chê cô ta xấu?
Vu khống, đây là một sự xúc phạm đối với cô ta!
Mỗi lần đăng ảnh chụp lên mạng xã hội, không biết bao nhiêu người đều vào bình luận khen cô ta xinh đẹp.
Ngay lúc mà Lâm Thải Ninh đang tức đến choáng váng thì bên tai lại truyền đến tiếng thét.
“Lâm Thải Ninh! Mày là cái đồ điếm!”
Phương Vũ Ninh trừng mắt nhìn tin nhắn là Lâm Thải Ninh nói xấu cô ả, trong nháy mắt, ngọn lửa tức giận cứ vậy mà bùng lên.
Hai người ngay lập tức lao vào đánh nhau, kéo tóc, cào cấu, cắn xé, đấm đá, túm được chỗ nào thì đánh chỗ đấy.
Đánh tới lúc không còn sức nữa mới chịu dừng lại, nhưng vẫn cứ trừng trừng đôi mắt, lườm nguýt đối phương.
Nếu không phải bên ngoài quá lạnh, chỉ có thể ở trong nhà mà giúp đỡ nhau, thì hai người bọn họ hận không thể cầm dao mà xông nên chém đối phương rồi.
Lúc này Lâm Thải Ninh mới hiểu là chuyện gì xảy ra, trong lòng không ngừng mắng nhiếc, nguyền rủa Trương Dịch.
Nhưng mà cô ta và Phương Vũ Tinh rất giống nhau ở một điểm, so với việc hận Trương Dịch, thì bây giờ càng hâm mộ anh hơn.
Chỉ cần lúc này, Trương Dịch đồng ý để cô ta đi vào trong nhà, lại chia cho một chút đồ ăn, thức uống, thì bảo cô ta làm cái gì cô ta cũng đồng ý.
Cho dù là vứt tỏ tôn nghiêm, làm một con chó mà bò dưới đất cũng không thành vấn đề.
Mà Trương Dịch ở bên này nào hay biết gì, anh vẫn an nhàn ở trong căn phòng ấm, hưởng thụ cuộc sống.
Trời tối, thì lại rảnh rỗi bật tivi lên, xem tin tức mà bên phía chính phủ cập nhật.
Mặc dù thời lượng mỗi tin tức, thông báo đều không dài, nhưng cũng đủ để anh nhận biết tình hình bên ngoài hiện tại như thế nào.
“Thành phố Thiên Hải chính thức ra thông báo, để đáp ứng nhu cầu của người dân, chính phủ ra quyết định mỗi ngày sẽ phát điện từ một đến hai tiếng.
“Các thiết bị công suất cao hiện tại không thể sử dụng, mọi người chỉ có thể sử dụng các thiết bị nhỏ như ấm đun nước, điện thoại di động và một số thiết bị khác.”
“Hiện giờ các nhà máy phát điện đã phải ngừng hoạt động do thiên tai, thiếu điện rất trầm trọng, hy vọng mọi người đều có ý thức tiết kiệm điện, để tránh tình trạng mất điện quy mô lớn và kéo dài, xin trân trọng cảm ơn.”
Trương Dịch nhìn thông báo, hơi nhíu mày.
Quả thật mấy ngày này, ngày nào cũng thông báo trên điện thoại, thời gian phát điện hằng ngày chỉ có một tiếng.
Thậm chí, có đôi khi còn chưa kéo dài được mười phút.
Thời điểm này, các quan chức cấp cao vẫn còn quan tâm tình trạng người dân, vẫn còn đồng ý cung cấp điện cho dân thường sử dụng, dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này mà nói, cũng đã là sự cố gắng của bọn họ.
Các nhà máy trên toàn thế giới sẽ nhanh chóng dừng hoạt động hết, trải qua thời kỳ băng giá, năng lượng có thể sử dụng được sẽ càng ngày càng ít dần.
Nhưng điều khiến Trương Dịch chú ý chính là nội dung thông báo, và giọng điệu của MC.
Thông báo lần này, giọng điệu của MC rất nghiêm túc, nội dung phát sóng cũng không còn an ủi người dân nữa.
Điều này cho thấy, bộ máy cấp cao đã dần từ bỏ việc che giấu mức độ thiệt hại do tận thế cho người dân biết.
Tình hình đã không còn khả năng khống chế, chính phủ cũng chỉ có thể đem toàn bộ tin tức thông báo ra, để cho mọi người nhanh chóng nắm bắt được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, rồi tự nghĩ cách cứu bản thân mà thôi.
Quả nhiên, khi Trương Dịch mở điện thoại ra, mấy cái groupchat đã không ngừng bàn tán.
Có người tức giận mắng chửi chính phủ vô năng, có người khóc thút thít tuyệt vọng với tận thế, nhưng hầu hết đều là thu mua lại vật phẩm với giá cao.
Giá của một gói mì ăn liền, ban đầu chỉ có 2000 nhân dân tệ, hiện giờ đã tăng đến 5000!
Trương Dịch vẫn như cũ, không nói gì chỉ im lặng quan sát.
Bản chất của con người chính là tham lam, hiện giờ rõ ràng là tận thế tiền bạc trong thời gian ngắn này cũng không có bất cứ một ý nghĩ gì.
Thế nhưng còn bọ vẫn đồng ý lấy đồ ăn ra để đổi lấy tiền.
Trương Dịch không lên tiếng, anh giống như một người quan sát, một thế lực siêu nhiên biết trước tất cả, nhìn đám kiến hôi vùng vẫy trong vũng bùn.
Nhưng cuộc sống này thì vẫn cứ phải sống, mặc dù đã mất đi hy vọng được giải cứu, nhưng cũng không ai muốn đi chết cả, cho dù sống tạm bợ nhưng cứ sống là đã tốt rồi!
Vậy nên, mắng chửi thì mắng chửi, ầm ĩ thì ầm ĩ, đến ngày hôm sau, bọn họ vẫn phải liều mạng mà vùng vẫy để tìm được cái gọi là sự sống.
Do ống nước đã bị đóng băng, việc sử dụng nước trong khu dân cư đã trở thành vấn đề lớn.
Muốn uống nước, chỉ có thể mạo hiểm ra ngoài trong cái lạnh hơn âm 70 độ, để lấy nước từ tuyết ở tầng một.