Trương Dịch nhún nhún vai tỏ ra không quan tâm bởi vì anh nghĩ rằng dù sao mấy chuyện này cũng không liên quan gì đến bản thân mình. Chỉ cần biết thế là được rồi.
Tất cả mọi người ở đây đều không dám chống lại Trần Chính Hào bởi vì họ sợ sẽ có kết cục như những người ở tầng ba. Tuy nhiên, Trương Dịch lại chẳng thấy sợ gã ta một chút nào.
Bây giờ chỉ cần Trần Chính Hào dám xuất hiện trước cửa nhà anh thì chắc chắn một điều rằng sự sống chết của gã ta sẽ nằm gọn trong tay của Trương Dịch. Anh không hề nhát gan giống như những người hàng xóm kia.
Còn về việc những người hàng xóm kia còn sống hay đã chết thì cũng chẳng hề liên quan gì đến Trương Dịch. Anh chẳng màng quan tâm đến họ.
Những người đó quả thực vô cùng nhát gan, luôn trốn tránh và không có dũng khí đối mặt với Trần Chính Hào. Thậm chí, họ còn không dám phản kháng lại gã ta.
Đối với Trương Dịch mà nói, anh không quan tâm và không muốn mình trở thành một thánh mẫu. Bây giờ anh không hề muốn hy sinh bản thân để cứu người khác mà chỉ quan tâm tới sự sống còn của bản thân mình mà thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng điện thoại rung lên liên tục "Keng keng!", "Keng keng!"
Thấy thế, Trương Dịch lập tức cầm điện thoại lên xem thì phát hiện ra đã có hàng trăm tin nhắn được gửi tới.
Tự nhiên anh thấy mình bị người nào đó cho vào một nhóm mới.
Vì cảm thấy khá tò mò cho nên Trương Dịch lập tức truy cập vào nhóm đó để xem có chuyện gì hay ho không.
Hóa ra là chủ nhà của tòa chung cư này đã tạo một nhóm mới. Nhưng hình như trong nhóm này không có sự tham gia của cái tên Trần Chính Hào kia.
Hóa ra chính lời dọa giết của Trần Chính Hào đã khiến một số người ở trong tòa chung cư này nghĩ đến việc phải cùng nhau giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, không được để cái tên xã hội đen đó quyết định mọi chuyện được. Thậm chí, họ cũng không muốn sự sống của họ nằm trong tay gã ta. Bởi vậy họ đã lập một nhóm mới không có Trần Chính Hào để bàn bạc giải pháp.
Trương Dịch không nói bất cứ lời nào mà chỉ xem mọi người trong nhóm nói chuyện. Bởi vì anh chắc chắn rằng bản thân mình sẽ an toàn và thậm chí anh còn không sợ cái tên Trần Chính Hào kia.
Bây giờ anh chỉ đang muốn xem nhóm người này có thể làm được những gì.
Một nhóm mới được thành lập, các chủ nhà trong khu chung cư nháo nhác bàn tán.
[Trần Chính Hào quả thật là một con quỷ a! Gã ta đã cướp của ba hộ gia đình, đều là phá cửa xông vào.]
[Có hai thanh niên sống ở tầng ba số nhà 301, bởi vì phản kháng mạnh mẽ mà bị gã ta bắn chết.]
[Hai hộ còn lại là 302 và 401, sau khi bị hù dọa, thì đều thành thật đem tất cả đồ ăn, thức uống trong nhà đưa cho bọn chúng.]
[Ài, trong thời gian này, trong nhà không có đồ ăn thức uống, chẳng phải là ngồi chờ chết sao?]
Có người phẫn nộ nói: [Chúng ta phải đoàn kết để cùng nhau chống lại những kẻ độc ác như Trần Chính Hào.]
Ở dưới lập tức có người trả lời lại.
[Đúng vậy, chúng ta có nhiều người như vậy, lẽ nào lại sợ năm, sáu người bọn chúng sao!]
[Chỉ cần mọi người đoàn kết lại, thì gã ta chẳng có gì đáng sợ cả.]
Cũng có người nói: [Nhưng mà, trong tay gã ta có súng đó!]
[Hừ! Gã ta có súng thì sao? Một khẩu súng thì có thể có bao nhiêu đạn?]
[Chỉ cần chúng ta xông lên phía trước, căn bản là gã ta không ngăn nổi chúng ta!]
[Tôi sẽ đá một phát về bên chân phải gã ta, sau đó lại tiếp tục đá một phát vào bên chân trái, đảm bảo khiến cho gã ta ngã ra đất!]
[Hiện tại gã ta bị què rồi, căn bản không đáng nhắc đến, nếu như gã ta mà không có súng, ha ha, một mình tôi cũng có thể trừng trị gã ta!]
Khi mọi người cùng nhau đề cập đến việc đối phó Trần Chính Hào, đều tràn đầy nhiệt huyết, hận không thể lập tức lao đến nhà của Trần Chính Hào để giết chết gã ta!
Nhưng mà, ngay lúc này có người cắt ngang.
[Vậy khi nào chúng ta ra tay?]
Câu hỏi này nhất thời tạo ra một khoảng không im lặng.
Nói mồm đương nhiên là dễ dàng rồi, nhưng nếu thực sự đi liều mạng, thì có lẽ không ai dám cả.
Đạo lí này ai cũng hiểu, nhưng không ai muốn bản thân mình là người lao ra trước, rồi bị bắn.
Nói nhiều lời đẹp đẽ như vậy, thực chất là để lừa người khác chết thay.
[Hừ! Chuyện này chắc chắn không vấn đề gì, chúng ta nhất định có thể đối phó hắn ta!]
[Nhưng mà, dù sao gã ta cũng là một kẻ liều mạng, dưới tay hắn ta còn có nhiều đàn em, nên chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.]
[Đúng vậy, làm liều là hành vi của những kẻ ngốc, chúng ta phải dùng trí thông minh để giành chiến thắng!]
Trương Dịch bĩu môi.
Vừa nãy vẫn còn nói không có gì phải sợ Trần Chính Hào, đòi đá vào chân phải, chân trái của hắn ta.
Bây giờ thực sự lên rồi, lại bắt đầu hét lên đòi dùng trí thông minh để dành chiến thắng cơ đấy.
Anh cảm thấy thật nực cười.