Càng ngày càng nhiều người gia nhập vào cuộc trò chuyện nhóm, nhưng chủ đề đã thay đổi.
[Ha ha ha, tôi kiến nghị cô “kẹp” chết một người, cũng coi như là vì dân trừ hại!]
[Đúng đúng đúng, dù sao nhà cô bị cướp, có lẽ cô cũng không sống nổi nữa. Không bằng sắp chết kéo một cái đệm lưng.]
Lưu Điềm Điềm tức giận run bần bật, lúc cô ta định nói thêm điều gì, “Phanh!” một tiếng, cửa nhà bị đá văng ra.
Trương Dịch ở trong nhà mình theo dõi mọi việc xảy ra trong nhà Lưu Điềm Điềm, cô ta hét một tiếng chói tai, sau đó bị mấy tên tay chân của Trần Chính Hào tóm lấy hai chân kéo đi ra ngoài.
“Bên ngoài lạnh như vậy, vẫn không quên vận động, hỏa lực của bọn mày cũng tràn đầy thật đấy!”
Trương Dịch cảm thán.
Nhưng cũng hợp lý cả thôi, hoàn cảnh trước mắt, ai cũng không biết mình sẽ chết lúc nào.
Mà sinh vật trước khi chết, điều đầu tiên nghĩ đến chính là đem nòi giống của mình di truyền xuống dưới.
Trương Dịch cắn một miếng sô cô la, nói với màn hình theo dõi: “Ở nhiệt độ này, bất kỳ một tấc da thịt nào lộ ra bên ngoài đều có nguy hiểm đến tính mạng a!”
Kết cục của Lưu Điềm Điềm như thế nào, mặc dù mọi người không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể đoán được.
Một cô gái rơi vào miệng bầy sói, còn có thể có kết cục gì?
Ngay cả khi bọn người Trần Chính Hào tha cho cô ta một mạng, nhưng mất hết tài nguyên sinh tồn cũng chỉ có thể chờ chết.
Nhưng trong lòng mọi người cũng không cảm nhận được quá nhiều bi thương, ngược lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lưu Điềm Điềm ít nhất có thể nuôi bọn người Trần Chính Hào trong một thời gian.
Nhưng ngay cả khi như vậy, việc này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho các chủ nhà khác.
Nếu việc này cứ tiếp tục, bọn họ sợ không sống được bao lâu.
Chiều nay, Trương Dịch phát hiện ra mình lại đột nhiên bị kéo vào trong một nhóm chat.
Anh không nhịn được bật cười, ở trong hoàn cảnh bất ổn này, lòng nghi ngờ của mọi người ngày càng nặng, nhóm nhỏ cũng là ngày càng nhiều.
Như thể thành lập một nhóm, bọn họ liền trở nên mạnh mẽ một phần.
Trương Dịch nhìn thoáng qua thành viên trong nhóm chat, phát hiện trong nhóm chỉ có sáu bảy người.
Chu Bằng, Phương Vũ Tinh, Lâm Thải Ninh đều ở trong nhóm, còn có mấy người hàng xóm khác.
Trương Dịch hơi nhíu mày, không biết bọn họ muốn làm gì.
Nhưng rất nhanh đã có người chủ động tìm được anh.
Phương Vũ Tinh: [@Trương Dịch… Trương Dịch, hiện tại bên ngoài quá nguy hiểm, bọn người Trần Chính Hào sớm muộn gì sẽ cướp đoạt chúng ta. Chúng ta cần đoàn kết ở bên nhau.]
Trương Dịch nhàn nhạt nói: [Không sao, hiện tại tôi sống rất thoải mái.]
Lâm Thải Ninh: [Không thể nói như vậy, cậu chỉ có một mình, trong tay Trần Chính Hào có năm sáu người, còn có súng! Cho nên hiện tại cậu cũng rất không an toàn.]
Trương Dịch khóe miệng khẽ nhếch, mấy người sao không hỏi Trần Chính Hào một chút, chân của gã ta là ai đánh gãy?
Trần Chính Hào cho tới bây giờ cũng không dám tìm tới anh trả thù, gã ta biết Trương Dịch là một kẻ khó chơi.
Trương Dịch hỏi: [Vậy mấy người muốn gì?]
Phương Vũ Tinh vội vàng nói: [Hiện tại mọi người sống tách biệt thật quá nguy hiểm. Nên bọn chị quyết định dọn đến ở cùng nhau, như vậy ngay cả khi đối mặt với Trần Chính Hào cũng có sức phản kháng.]
Trương Dịch tức khắc cười: [Thế nào, mấy người tập trung lại với nhau sẽ không sợ súng trong tay Trần Chính Hào ư?]
Buồn cười, nếu người nhiều thật sự có ích, cả tòa nhà khoảng 50 hộ, hơn một trăm người cùng nhau xông tới, mỗi người đạp một chân cũng có thể dẫm chết Trần Chính Hào.
Mọi người đều là bí bách quá, tập trung lại với nhau chẳng qua là tìm sự an ủi trong lòng thôi.
Một người khác nói chuyện trong nhóm chat, anh ta tên Tôn Chí Siêu, Trương Dịch nhớ rõ anh ta là một nhân văn phòng làm trong lĩnh vực tài chính.
[Người nhiều một chút ít nhất bọn chúng sẽ có kiêng kị. Hơn nữa chúng ta có thể đoàn kết để chặn cửa lại, như vậy sẽ không sợ bị bọn chúng phá cửa.]
[Chỉ là hiện tại chúng ta thiếu chính là một cứ điểm tốt.]
Phương Vũ Tinh vội vàng nói tiếp: [Trương Dịch, nhà cậu có ban công, hơn nữa cửa chống trộm đặc biệt chắc chắn, rất thích hợp dùng để chống lại Trần Chính Hào.]
[Vì vậy bọn chị hy vọng cậu có thể gia nhập đội, mọi người cùng nhau chống lại Trần Chính Hào!]
Nói đến đây Trương Dịch cũng hiểu ra.
Nhất định là Phương Vũ Tinh nói cho mấy người này rằng nhà anh đặc biệt tốt.
Rất có thể những người này đã biết trong nhà Trương Dịch có hệ thống giữ ấm hoàn mỹ, còn có rất nhiều đồ ăn.
Trương Dịch cười lạnh một tiếng.
Bọn họ gõ bàn tính này cách mười mấy tầng lầu anh đều nghe được!
Trương Dịch không chút khách khí nói: [Tôi không cần, cảm ơn. Hiện tại tôi ở một mình rất thoải mái, các người muốn ở cùng nhau thì tự mình tìm chỗ khác đi!]
Đùa à, bảy tám người chen chúc ở nhà mình?