Sự yên lặng ngắn ngủi này đã bị đánh vỡ vào ngày hôm sau.
Mặc dù ai cũng không dám ra khỏi cửa bởi vì sợ Trần Chính Hào, nhưng là nếu không xuống tầng dưới đào tuyết lấy nước, bọn họ sẽ sống không nổi.
Vì vậy vẫn có người lặng lẽ mở cửa, định nhân lúc không ai chú ý đi xuống đào tuyết.
Kết quả là bị người của Trần Chính Hào phái ở lại nằm vùng bắt được.
Vật tư cướp được ngày đầu tiên đã bị đám lưu manh đói khát ăn sạch.
Hiện tại bọn chúng đỏ mắt, xem dân cư của cả tòa nhà đều trở thành con mồi của bọn chúng.
Chỉ cần bắt được ai, nhất định sẽ không khách khí, cướp đoạt không chừa một chút!
Trong nhóm chat mới đã có người kêu cứu dồn dập.
Trương Dịch mở cuộc trò chuyện nhóm thì thấy được, lập tức vui vẻ.
Người kêu cứu không ai khác chính là Lưu Điềm Điềm ở tại tầng bảy.
Trần Chính Hào ở tại tầng sáu, ngay tầng dưới với cô ta.
Kết quả là sáng sớm hôm nay, cô ta định nhân lúc trời còn tối, lén xuống đào tuyết lấy nước, lại bị bắt được.
Lưu Điềm Điềm sống một mình, bắt cô ta không cần tốn nhiều công sức.
Cô ta chính là đối tượng mà bọn người Trần Chính Hào đang theo dõi.
Hơn nữa cũng đã gần nửa tháng từ sau khi phong bế, bọn người Trần Chính Hào cũng nghẹn đến khó chịu, đang định tìm phụ nữ tới giải tỏa một chút.
Lưu Điềm Điềm không được coi là xinh đẹp, nhưng thắng ở trẻ tuổi, dáng người cũng coi như tạm chấp nhận được.
Điều kiện có hạn, bọn chúng cũng không bắt bẻ.
Vì thế bọn người Trần Chính Hào cầm cờ lê, côn sắt, cười hì hì chạy đến.
Lưu Điềm Điềm nhanh chóng đóng lại cửa nhà, trong cơn tuyệt vọng, mới nghĩ đến việc nhờ hàng xóm giúp đỡ.
[Hu…hu…hu, mọi người tới cứu tôi với! Bọn họ đang đập cửa nhà tôi, cầu xin mọi người, tôi sẽ bị bọn họ giết chết mất!]
[Chú Vưu…chú Vưu, chú cứu tôi đi! Chú không phải là lính xuất ngũ sao? Bọn họ nhất định đánh không lại chú.]
[Nhóm người của bọn chúng vốn dĩ không thể tin, quá hung tàn, mọi người phải đoàn kết lên a!]
[Nếu tôi xảy ra chuyện gì, tiếp theo cái liền đến lượt các người!]
Lưu Điềm Điềm khóc nức nở trong nhóm chat, sốt ruột gửi liên tiếp vài cái tin nhắn bằng giọng nói.
Nhưng ngày hôm qua, lúc cô ta ở trong nhóm chat kênh kiệu, giận dỗi một đám chủ nhà nam của tòa nhà không phải là bộ dáng này.
Chú Vưu gửi tin nhắn trả lời, nói: [Cô gái, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện, một mình tôi cũng không đối phó được nhiều người như vậy!]
Chú Vưu tuy tốt bụng, nhưng sẽ không đi chịu chết một cách vô ích.
Trong tay Trần Chính Hào có năm sáu người, còn có súng, ngay cả khi chú ấy đã từng là bộ đội cũng không thể chống lại.
Nếu như hôm qua mọi người thống nhất thành lập đội hộ vệ thì đã có hy vọng dọa lui bọn chúng.
Lưu Điềm Điềm nhìn thấy chú Vưu trả lời, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Cô ta khóc lóc nói: [Mọi người không thể làm như vậy a! Một người phụ nữ yếu đuối như tôi mấy người không bảo vệ được sao? Mấy người là đàn ông cái gì chứ!]
“Hu…hu…hu, nếu tôi chết, thành quỷ cũng sẽ không buông tha mấy người!”
Ban đầu mọi người còn có chút đồng tình đối với cô ta, nhưng khi biết cô ta thế nhưng vô liêm sỉ nguyền rủa mọi người, lập tức tức giận.
Hơn nữa ngày hôm qua Lưu Điềm Điềm còn chê bai tất cả đàn ông của tòa nhà, thù mới hận cũ lúc này cùng nhau tính.
[A, đúng, đúng, đúng, chúng ta đều vô dụng. Tiểu tiên nữ như cô lợi hại như vậy, nhất định không cần chúng ta hỗ trợ!]
[Ha…ha, tiểu tiên nữ biết đánh võ a, đánh chết bọn người đó đi!]
[Ngày hôm qua không phải cô ăn to nói lớn lắm sao? Chúng tôi còn tưởng rằng cô lợi hại lắm, cuối cùng lại phải cầu xin bọn châu chấu như chúng tôi tới cứu cô.]
[Cô vẫn nên chết đi, chết một mình cô, ngàn vạn nhà hạnh phúc !]
Trong nhóm chat tràn ngập tiếng cười vui sướng.
Mọi người đối với việc Lưu Điềm Điềm gặp phải hoàn cảnh tuyệt vọng không có chút nào đồng tình, ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì nhà của Lưu Điềm Điềm bị cướp, ít nhất bọn họ sẽ an toàn trong một thời gian ngắn.
Lưu Điềm Điềm nhìn thấy những lời chế giễu lạnh lùng, nội tâm hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Cô ta quay sang cầu xin những chủ nhà nữ cứu mình.
Tuy nhiên các chủ nhà nữ trả lời cũng rất thống nhất.
[Chúng ta đều là chị em, trước loại tình huống này chúng ta cũng không có biện pháp gì.]
[Chị em à, cố lên, chống đỡ a! Tôi ủng hộ cô về mặt tinh thần.]
[Cô nhất định phải cố gắng a, nếu cửa bị phá, nói không chừng bọn chúng sẽ làm cái gì cô đó!]
[Đúng vậy, bọn chúng nhiều người như vậy, sẽ chơi hư cô mất thôi.]
Một số người an ủi cho có lệ, số còn lại là đùa ác, cố tình hù dọa Lưu Điềm Điềm.
Suy cho cùng niềm vui và nỗi buồn của con người cũng không liên kết với nhau, bị cô lập trong thời gian dài, lại thêm cái chết cận kề đe dọa đã làm tâm lý của một số người bắt đầu vặn vẹo.