"Tóm lại, nếu như không có thuốc mà chỉ là rút mũi tên ra, vẫn là rất nguy hiểm đến tính mạng, hi vọng mọi người có thể hiểu cho."
Chu Khả Nhi nhẹ nhàng nói.
Cho đến bây giờ, cô ấy cũng không còn e ngại bất cứ điều gì, ở tận thế, mọi người hẳn là nên có ý thức rằng mình có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, Phương Vũ Tinh dường như nhớ ra điều gì đó.
Cô ả kích động nói: "Thuốc? Tôi nhớ trong nhà Trương Dịch có thuốc!"
Đám người Vương Mân và Tôn Chí Siêu sau khi nghe thấy Trương Dịch có thuốc thì lập tức trở nên vô cùng kích động.
Người khi đang ở bờ vực tử vong thì chỉ cần thấy bất cứ thứ gì cũng coi nó như cọng rơm cứu mạng.
Tôn Chí Siêu giãy dụa nói: “Có thật không? Cậu ta… thật sự có thuốc à?”
Vương Mẫn cũng nhìn chằm chằm cô ả, nói: “Phương Vũ Tinh, cô đừng có nói dối đấy! Nếu không phải vì cô thì bọn tôi cũng không bị thương nặng vậy!”
Bây giờ nhắc đến Trương Dịch, lòng chị ta vẫn rất sợ hãi.
Phương Vũ Tinh nói: “Khoảng một tháng trước Trương Dịch trở nên rất không bình thường. Cậu ấy bắt đầu điên cuồng mua sắm tích trữ đồ đạc.”
“Gần như là mỗi ngày đều có xe chở hàng đến cho cậu ấy.”
“Có một lần tôi nhìn thấy xe chở thuốc chạy đến phía dưới chung cư, là Trương Dịch đi đón người lên nhà.”
“Sau đó người ta nâng hai ba cái thùng lớn lên nhà cậu ấy, bên trong hẳn là thuốc đấy!”
Chu Khả Nhi nghe vậy cũng nói: “Chất kháng sinh không phải là thuốc quý hiếm gì, nếu như cậu ta đã sớm biết sẽ có chuyện mà dự trữ đồ trước thì hẳn sẽ có sẵn thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt.”
Làm bác sĩ, Chu Khả Nhi rất tin tưởng chuyện này. Tôn Chí Siêu hệt như là nhìn thấy ánh sáng của của hy vọng, trong mắt toàn bộ đều là tia sáng điên cuồng.
“Vậy thì nhanh đi tìm Trương Dịch đi, bảo cậu đem thuốc đến cứu bọn tôi!”
“Thương tích của tôi là do cậu ta gây ra, cậu ta phải đến cứu!”
Vương Mẫn cắn răng, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
“Lúc nãy vừa mới xảy ra chuyện gì? Chỉ e cậu ta vô cùng chán ghét chúng ta! làm sao có thể cho thuốc chúng ta được?”
Cát Gia Lương đã đau đến mức không nhịn được. Cậu ta nằm trên sô pha, trong miệng không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
“Ây nha, tôi cảm thấy mình sắp chết rồi.”
“Mọi người nhanh nghĩ cách đi! Đi xin Trương Dịch, xin cậu ta cứu chúng ta đi!”
Phương Vũ Tinh cũng nói: “Chúng ta cũng không làm cậu ấy bị thương mà, còn định sau khi phá cửa sẽ chừa lại cho cậu ấy ít vật tư.”
“Ngược lại là cậu ấy không biết lòng người tốt, hạ tử thủ với chúng ta. Chúng ta mới là người chính nghĩa, sợ gì chứ!”
Chu Khả Nhi nghe mấy người này nói chuyện, trên cơ bản cũng đã biết là có chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt của cô ấy lập tức hiện lên vẻ không biết nói gì.
Nhưng mà chuyện này chẳng liên quan gì cô ấy cả, Chu Khả Nhi cũng không muốn đánh giá quá nhiều. Cô ấy chỉ tập trung mở hòm thuốc, lấy băng gạc ở bên trong ra, cầm máu cho mọi người.
Bên trong hòm thuốc đã chẳng còn gì.
Bản thân Chu Khả Nhi cũng không trữ quá nhiều thuốc ở trong nhà của mình. Hơn nữa mấy ngày nay có vài hàng xóm đến đây xin giúp đỡ, hàng còn trữ lại cũng đã thấy đáy.
Nếu như bọn Vương Mẫn không tìm được thuốc thì có lẽ cô ấy chỉ có thể giúp nhổ mũi tên đi mà thôi, sau đó miễn cưỡng băng bó một chút.
Ít nhất… có thể giúp bọn họ không phải chết trong sự thống khổ như vậy.
Một đám người này vẫn còn kẻ xướng người họa, đến giờ phút này vẫn chưa nhận ra mình mới là kẻ sai.
Bọn họ vì sống sót thì không có gì sai sao?
Mà Trương Dịch vì sao có thể ích kỷ như vậy, một mình sống sót không quan tâm đến ai?
Sau khi Vương Mẫn suy nghĩ một lúc lâu thì chỉ tay về phía Phương Vũ Tinh, nói: “Chuyện này giao cho cô làm! Tôi biết trước kia Trương Dịch từng theo đuổi cô, cho nên cô là người thích hợp nhất!”
Tôn Chí Siêu và Cát Gia Lượng cũng suy yếu mà bày tỏ sự đồng ý.
Rốt cuộc thì tất cả những chuyện này đều phát sinh từ chỗ của Phương Vũ Tinh.
Nếu không phải cô ả nói tình huống trong nhà của Trương Dịch cho mọi người biết, lại thề thốt sắc son rằng Trương Dịch không có phòng bị quá nhiều, rất dễ bị phá vỡ thì bọn họ sẽ không ngu dốt đến mức mạo hiểm như vậy.
Tuy rằng Chu Bằng không muốn để Phương Vũ Tinh đi cầu xin Trương Dịch, nhưng mà cánh tay truyền đến đau đớn kịch liệt khiến gã ta biết mình đang đối diện với tử vong, vậy nên gã ta lựa chọn theo phe Vương Mẫn.
Gã ta nói với Phương Vũ Tinh: “Vũ Tinh, chúng ta là một tập thể mà đúng không?
Chuyện này chỉ có thể làm phiền cô một chút. Như vậy mọi người mới có thể bảo vệ cô thật tốt.”
Vẻ mặt Phương Vũ Tinh rối rắm, trong lòng cô ả thật ra không tình nguyện lắm.
Dù sao thì trước kia cô ả từng bị Trương Dịch mắng nhiếc rồi. Nhưng mà hiện tại cô ả không có quyền lựa chọn.
Dù sao Phương Vũ Tinh cũng dựa vào quan hệ của Chu Bằng mới có thể gia nhập vào tập thể này. Nếu như không vào được đây thì một cô gái nhu nhược như cô ả làm sao có thể chống lại được ác bá như Trần Chính Hào.
Đoàn đội khác cũng sẽ không chấp nhận Phương Vũ Tinh.
Cho dù họ có cho Phương Vũ Tinh gia nhập đi chăng nữa thì nói không chừng cô ả cũng sẽ biến thành đồ chơi của đám người kia.
Đàn bà, đặc biệt là những người có gương mặt xinh đẹp và biết làm nũng kia, mà không có bất cứ kỹ năng gì, ở trong thời kỳ tận thế này chẳng khác nào hàng giá rẻ.