Sau khi kỳ hạn mười ngày được truyền ra, bầu không khí trong phủ Kinh Triệu trở nên vô cùng nghiêm nghị, giống như là có một miếng sắt đè xuống cả phủ vậy, tất cả mọi người đều có vẻ vội vã, chẳng ai cười nổi nữa. Mặc dù không ai lên tiếng nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ một điều rằng, nếu không phá được vụ án này, thì có lẽ thời thế của phủ Kinh Triệu lại thay đổi nữa rồi.
Đáng tiếc thay, hiếm khi nào mới có được một vị Thiếu doãn có năng lực như thế, nhưng rồi, ngài ấy vẫn không thể phá được lời nguyền của phủ Kinh Triệu. Lúc mới tới đây, Minh Hoa Chương có dáng vẻ lạnh lùng xa cách, như ở nơi cao vời không thể với tới; nhưng sau mấy tháng làm việc chung với hắn, mọi người đều nhận ra rằng, mặc dù hắn ít nói và lạnh nhạt, nhưng cách hắn đối nhân xử thế lại tinh tế và hợp lễ nghĩa, biết gánh vác mọi chuyện cũng như là gánh vác trách nhiệm, đi theo hắn sẽ khiến cho con người ta cảm thấy tương lai tràn đầy hứa hẹn. Dù cho Kinh Triệu Doãn mới là trưởng quan trên danh nghĩa của bọn họ, còn Minh Hoa Chương chỉ là phụ tá thôi, nhưng bây giờ, mỗi khi có chuyện, mọi người đều thích đi tìm Minh Hoa Chương hơn.
Chúng quan không hề muốn nhìn thấy Minh Hoa Chương bị mất chức, nhưng số là do trời định đoạt, chứ không phải là do con người. Chỉ có thể trách Minh Hoa Chương không may mắn, vừa mới nhậm chức mà đã gặp phải chuyện lớn liên tục rồi.
Bọn nha dịch lặng lẽ lấy làm tiếc. Hơn ai hết, Minh Hoa Thường càng hiểu rõ sự ảnh hưởng của vụ án này hơn họ rất nhiều, thậm chí là khi ngủ cũng ngủ không ngon được. Nếu không phải là do Minh Hoa Chương ép nàng về, thì nàng còn muốn được ở lại phủ Kinh Triệu thêm nữa.
Ngày hôm sau, cửa phường vừa mở, Minh Hoa Thường đã đi vào phủ Kinh Triệu cùng với Minh Hoa Chương rồi. Nhưng khi huynh muội bọn họ vừa vào nha môn, thì đã nhận được một tin dữ.
Hắc Hổ chết rồi.
Minh Hoa Chương đứng trong đại lao, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Ngục tốt trông coi đại lao thận trọng nói: “Thiếu doãn, tiểu nhân thấy gã không cung khai mà còn bất kính với đại nhân, thật sự là tiểu nhân không thể nhìn nổi cái dáng vẻ tùy tiện đó của gã nên đã dùng hình với gã. Rõ ràng là không dùng hình quá nặng, đêm qua khi đi, tiểu nhân thấy tình trạng của gã vẫn còn rất tốt, ai mà biết được gã lại vô dụng đến vậy, chỉ có thế thôi mà lại không chịu được…”
Trong lao âm u lạnh lẽo, mùi hương khó ngửi như thấm vào từng ngóc ngách, có một chiếc chén có khe nứt lăn xuống đất. Nơi góc tường, có một người đang dựa vào đó, đầu gã rũ xuống một cách thiếu tự nhiên, gã vẫn còn mặc bộ đồ ngày hôm qua nhưng đã bị roi quất đến nỗi rách rưới, chẳng thể nhìn ra được kiểu dáng của lúc ban đầu.
Giọng nói của Minh Hoa Chương nghe cực kỳ lạnh lẽo, nhưng hắn không nổi giận, mà chỉ hỏi ngục tốt bằng giọng điệu giá lạnh vô cùng: “Hôm qua ngươi đã rời đi vào giờ nào?”
“Giờ Hợi.” Ngục tốt vội nói: “Thiếu doãn, tiểu nhân dám thề rằng, lúc đó trông gã vẫn rất ổn, chắc chắn là trông không giống như người sắp chết.”
Minh Hoa Chương liếc nhìn vết máu trên đất, lười tranh cãi với hắn ta, hắn lại hỏi: “Đêm qua còn có những ai tới đại lao nữa?”
Ngục tốt càng chột dạ hơn, nơm nớp lo sợ nói: “Lúc chiều thì chỉ có nhóm người của ngài, Minh nhị nương tử và Tạ Xá nhân tới, sau đó thì vẫn thay ca như bình thường, cũng không có gì khác cả.”
Minh Hoa Chương hỏi chi tiết về chuyện thay ca, Minh Hoa Thường thì ở bên ngoài lật tờ ghi lời khai ra xem. Nàng nhìn thấy gì đó, bèn nâng cao giọng lên mà nói: “Nhị huynh ơi, huynh sang đây mà xem này, Hắc Hổ đã khai rồi.”
Ngục tốt vội tranh công: “Đúng vậy đó, thưa Thiếu doãn, khi đối phó với loại người này, chúng ta không thể mềm lòng với được đâu ạ. Ngài càng ôn tồn với bọn họ, bọn họ sẽ càng được đà mà lấn tới, chỉ cần dùng hình tra tấn là sẽ ngoan ngoãn khai ra hết thôi ạ. Tiểu nhân làm thế cũng chỉ vì muốn phá án thật nhanh, san sẻ ưu phiền cho đại nhân mà thôi.”
Suốt cả quá trình, Minh Hoa Chương vẫn luôn nói chuyện bằng giọng nói bình tĩnh, tâm trạng hắn trông cũng ổn định, sau khi hắn hỏi xong, ngục tốt cho rằng đã không còn vấn đề gì nữa, thì hắn ta lại nghe thấy Minh Hoa Chương nói rằng: “Tự ý hành động, lạm dụng cực hình, đánh bốn mươi gậy, tự đi nhận phạt.”
Ngục tốt nghe xong thì vội vã xin tha: “Thiếu doãn tha mạng! Trước kia thẩm vấn phạm nhân đều làm như vậy, tiểu nhân chỉ làm theo như thường lệ mà thôi, tuyệt đối không có hai lòng!”
“Trước kia là trước kia, ta là ta.” Minh Hoa Chương vẫn bất động, sừng sững như núi, bình tĩnh nói: “Cầu xin nữa thì thêm hai mươi gậy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Ngục tốt nhìn vào sườn mặt lạnh lùng mà trắng trẻo, không giận tự uy của Minh Hoa Chương, hắn ta thấy vô cùng kinh hãi, không dám nói gì nữa.
Xem như là hắn ta đã hiểu rồi, thật ra thì cái vị Thiếu doãn trông có vẻ dễ tính, chưa bao giờ nổi cáu này không hề hiền lành một chút nào cả. Hắn tuy điềm tĩnh nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn bất cứ ai, khó chọc vào hơn nhiều so với mấy vị “quan lớn thanh liêm” hô to gọi nhỏ, thích thể hiện quan uy ngoài kia.
Sau khi xử lý ngục tốt, Minh Hoa Chương mới đến bên cạnh Minh Hoa Thường, giọng nói hắn trong trẻo mà dịu dàng, nào có còn khí thế bức người như ban nãy nữa: “Sao vậy?”
Minh Hoa Thường ngước mắt lên, nhanh chóng nhìn vào hắn một cái, rồi nàng ôm lấy tay hắn mà nói: “Nhị huynh, huynh đừng giận nữa. Quan phủ có thói xấu như vậy mà, không phải là lỗi do huynh đâu.”
Minh Hoa Chương cầm ngược lại tay của nàng, hắn thản nhiên nói: “Ta không tức giận.”
Minh Hoa Thường nhìn sắc mặt hắn, không nói gì mà bất chợt đưa tay lên mà kéo khóe miệng hắn lên: “Muội nhìn huynh lớn lên đó, muội còn không biết là huynh có giận hay không nữa à? Đừng giận nữa mà…”
Minh Hoa Chương lùi lại một bước, bắt lấy tay nàng, hắn nói trong sự bất lực: “Ai nhìn ai lớn lên cơ? Muội đừng quên là muội nhỏ hơn ta đó.”
“Được, được, là huynh nhìn muội lớn lên.” Minh Hoa Thường “hừ” một tiếng, nàng lẩm bẩm: “Bây giờ huynh cũng biết ra vẻ rồi, cũng không biết là ai lúc nhỏ bị muội đè xuống mà đánh nữa.”
Ban nãy, dù có là lúc xử lý ngục tốt, thì khuôn mặt của Minh Hoa Chương vẫn cứ thản nhiên như là mặt hồ phẳng lặng vậy, nhưng giờ đây, vẻ mặt hắn đã thay đổi, hắn không thể nhịn được mà nhướng mày lên: “Đâu có đâu nhỉ?”
“Huynh nói không có thì là không có thôi.”
Minh Hoa Chương mím chặt môi, nhận lấy lời khai mà xem chứ không nói gì nữa. Minh Hoa Thường đi đến trước mặt hắn, cười hề hề rồi hỏi hắn rằng: “Giận rồi à?”
“Không.”
“Vậy thì được rồi. Đánh không lại thì đánh không lại thôi, nếu như còn không dám thừa nhận thì cũng không chơi nổi nữa.”
Minh Hoa Chương lạnh mặt ném lời khai vào trong lòng Minh Hoa Thường rồi xoay người rời đi. Minh Hoa Thường cười đuổi theo và nói: “Huynh xem, huynh thế này đáng yêu hơn rồi đó. Dáng vẻ không vui không giận ban nãy của huynh á, muội còn sợ là huynh sẽ nhịn đến mức phát ốm luôn cơ.”
Minh Hoa Chương khẽ thở dài một hơi, hắn biết nàng nói mấy lời trêu chọc này là vì nàng sợ tâm trạng sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn, hắn không biết phải làm sao với nàng, đành lên tiếng hỏi: “Muội đó… Ban nãy muội muốn nói là muội phát hiện ra cái gì?”
“À, Nhị huynh, huynh xem thử chỗ này đi này.” Minh Hoa Thường đưa qua, chỉ vào cái tên trên đó rồi nói: “Sau khi dùng hình tra tấn, Hắc Hổ cung khai, gã thay ông chủ Nghiêm của hiệu buôn Thịnh Đức đầu cơ trục lợi vật phẩm phạm pháp, thảo dược cũ, buôn bán ít đồ ở chợ đen. Hiệu buôn Thịnh Đức này có lai lịch như thế nào vậy?”
Mặc dù cả Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đều sinh ra ở Trường An, nhưng họ lại lớn lên ở Lạc Dương, không hề quen thuộc với mạng lưới quan hệ của Trường An. Minh Hoa Chương quay về điện, gọi người đến hỏi.
Lão nha dịch bản địa nghe thấy cái tên này thì hiểu ra ngay, ông ta đáp: “Thiếu doãn muốn hỏi hiệu buôn Thịnh Đức của ông chủ Nghiêm à? Ông chủ Nghiêm khó lường lắm, vốn dĩ lúc ban đầu ông ta chỉ là một tên du côn lưu manh trong thành Cẩm Quan thôi. Nhưng hơn mười năm trước, khi đang dạo chơi ở núi Thanh Thành, ông ta đã bước vào một hang núi rồi đi nhầm vào tiên cảnh hoa nở, ông ta đã ở trong tiên cảnh ba năm, sau khi ra ngoài thì phát hiện ra là mình đang đứng ở trong núi Chung Nam, hơn nữa, bên ngoài chỉ mới trôi qua có ba ngày thôi. Bấy giờ ông ta quay đầu lại, muốn tìm chốn tiên cảnh, nhưng lại không thể tìm được nữa, sau cùng, chỉ đành ở lại Trường An. Sau khi giới quyền quý trong thành Trường An nghe được trải nghiệm này của ông ta thì họ rất đỗi ngạc nhiên, nhao nhao mời ông ta đến nhà làm khách. Trong yến tiệc, lời ông ta nói nghe rất hợp tình hợp lý, còn có thể lấy cách tu luyện mà tiên nhân truyền thụ để luyện chế bí dược giữ gìn nhan sắc, bởi thế mà ông ta được nhiều phu nhân, thiên kim tiểu thư vọng tộc xem trọng lắm. Nhất là vào mười năm trước, Trường An bùng nổ một đợt bệnh dịch, thảo dược quan trọng lại không còn, mọi người đều bó tay hết cách, nhưng ông chủ Nghiêm lại bước vào tiên cảnh từ trong giấc mộng, chỉ trong một đêm thôi mà đã mang ra rất nhiều tiên thảo cứu mạng người, các gia đình giàu có và gia đình quyền quý tranh nhau cướp đoạt. Từ đó về sau, ông chủ Nghiêm thành danh, đã trở thành khách quý của các vương tôn quý tộc, hoàng thân quốc thích, y quán và hiệu thuốc tìm đến ông ta để mua thuốc. Sau đó nữa, ông ta lại tạo ra thêm đủ loại “kỳ trân dị bảo”, buôn bán các loại dưỡng sinh giữ gìn nhan sắc, kéo dài tuổi thọ, thần kỳ lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Lão nha dịch nói mà như đang kể chuyện vậy, giọng nói trầm bổng du dương, đến cả việc ông chủ Nghiêm bất ngờ lạc vào chốn tiên cảnh mà cũng được ông ta kể sống động như thế, cứ như thể là ông ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó vậy. Minh Hoa Thường nghe xong thì lại nói: “Sao ta cứ cảm thấy, có vẻ như ông ta đang giả danh lừa bịp, cố ý tích trữ thảo dược, đầu cơ trục lợi với giá cao vậy?”
“Nhị nương tử à, ngài không nên nói những lời này đâu.” Lão nha dịch vội nói: “Bây giờ việc làm ăn của ông chủ Nghiêm trải rộng khắp thành Trường An, gần như là đã thầu hết tất cả mọi vườn thuốc xung quanh thành, chỉ cần giơ tay lên thôi là giá cả của một vị thuốc sẽ được định đoạt ngay. Nương tử nghĩ rằng, một mình ông ta mà cũng có thể nuốt được nhiều đến thế cơ à? Thật ra sau lưng ông ta là cao nhân, cao nhân làm chỗ dựa cho ông ta đó.”
Ngành dược khác với những ngành buôn bán khác, đồ trang sức thì có thể đợi đến khi dư dả rồi mua, nhưng khi bị bệnh thì chắc chắn là phải uống thuốc. Lương thảo là “mạch máu” của triều đình, không tiện nhúng tay vào. Nhưng nếu lũng đoạn thị trường dược liệu, dựa vào việc mua giá thấp rồi bán ra với giá cao, thì số tiền có thể kiếm ra được cũng sẽ không thua kém gì lương thảo.
Bên cạnh đó, cách ăn của hiệu buôn Thịnh Đức quá sức khó coi, phía trên thì hiến đan dược giữ gìn nhan sắc cho phu nhân vọng tộc, bên dưới thì buôn bán theo cách thức lũng đoạn dược liệu của cả thành Trường An, không cho người khác nhảy vào; hơn nữa, còn một tay điều khiển chợ đen, đến cả thảo mộc đã bị ẩm, bị mốc meo mà cũng phải đảo tay bán đi. Nịnh bợ bên trên, lấn lướt bên dưới, hoành hành ngang ngược, với những hành vi như thế này, chẳng trách tại sao khi bị bắt, Hắc Hổ lại có thể kiêu ngạo đến thế.
Minh Hoa Chương nhíu mày lại thật chặt, vì để củng cố chính quyền, sau khi Nữ hoàng đăng cơ, bà ấy đã dời đô đến Lạc Dương, bắt đầu lại mọi thứ từ con số không. Tuy không có ai giám sát cố đô Trường An này cả, nhưng nơi đây lại có cả triệu người, tất nhiên là đã hình thành một môi trường thích hợp cho rất nhiều “sâu mọt” phát triển.
Nhưng, rõ ràng đây chính là trái tim của Đại Đường, Trường An quý giá là kết tinh từ tâm huyết của vô số người, sao lại thành ra như thế này cơ chứ? Minh Hoa Chương sầm mặt, hắn hỏi tiếp: “Ông chủ hiệu buôn Thịnh Đức tên là gì? Sao lại có thể ngông cuồng đến thế?”
Lão nha dịch nhún vai, đáp rằng: “Tên là Nghiêm Tinh Thành. Chỉ có điều, bây giờ, ở trong thành Trường An, không có ai dám gọi thẳng tên của ông ta ra như thế đâu, dù có là ai đi chăng nữa, thì khi gặp ông ta, họ đều phải khách sáo mà gọi mấy tiếng “ông chủ Nghiêm”. Thiếu doãn à, trong cung chỉ bảo chúng ta phá án thôi, chúng ta cứ tìm ra hung thủ là được rồi, còn những chuyện khác thì không cần phải dính líu vào đâu.”
Minh Hoa Chương đứng dậy, thản nhiên nói: “Ngược lại thì ta đang muốn xem thử xem, liệu ông ta thần thông quảng đại tới mức nào, liệu ông ta có thể kiểm soát được Thiếu doãn Kinh Triệu ta đây hay không.”
Hắn nói xong thì sải bước mà đi ra ngoài, lão nha dịch giật mình, vội đuổi theo và hỏi: “Thiếu doãn, ngài đi đâu vậy?”
“Kiểm tra sổ sách.” Minh Hoa Chương đã bước xuống bậc thềm, hắn vừa bước đi vừa nói: “Điều tra sổ sách chợ đen của ông ta, xem thử xem có phải là vào ba năm trước, ông ta đã biết rõ phụ tử có độc rồi mà vẫn còn bán một lượng lớn phụ tử cho Tiền Ích hay không.”
Sau khi nghe xong, suýt chút nữa là lão nha dịch đã bị hắn dọa chết mất rồi: “Thiếu doãn à, không được đâu, ngài không được hành động theo cảm tính! Nhị nương tử, nương tử nhanh đi khuyên Thiếu doãn đi.”
Minh Hoa Thường xách váy đi ra ngoài, nàng nghe vậy thì nói: “Các ngươi liệm thi thể của Hắc Hổ đi, dù sao thì án mạng cũng đã xảy ra ở chỗ quan phủ, dù gã có làm nhiều việc ác thì cũng nên có một lời giải thích cho hợp tình hợp lý. Ta đuổi theo Nhị huynh đây, yên tâm đi, ta sẽ giúp huynh ấy.”
Sau khi nói xong, nàng sờ lên cằm mà tự nhủ: “Kỳ lạ quá, sao mình lại thấy cái tên này nghe quen thế nhỉ?”