Mùng Một tháng Mười hai, sau khi Lý Hoa Chương tuần sát nha môn xong thì quay về cùng Minh Hoa Thường ăn điểm tâm như thường lệ. Hai người vừa ngồi xuống thì đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng nói vội vã của nha dịch: “Thứ sử, có người báo án!”
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường nhìn nhau, đều kiềm chế biểu cảm, nhưng trong lòng đã nghiêm túc hẳn lên. Chỉ mới chớp mắt thôi mà bọn họ đã đến Thương Châu được nửa năm rồi, việc mà họ làm nhiều nhất mỗi ngày chính là xử lý việc nhà, tích trữ binh lính và thu gom lương thực, vẫn chưa gặp phải việc gì lớn. Hôm nay là lần đầu tiên có người báo án.
Lý Hoa Chương không dám khinh thường, hắn đặt đũa xuống, gọi nha dịch đến chính đường và hỏi: “Ai báo án?”
Nha dịch thở mạnh một hơi rồi nói: “Là Phong gia ở Đông thành.”
Minh Hoa Thường ra hiệu cho thị nữ cầm hộp cơm đến, nàng vừa đậy bánh canh nóng hôi nóng hổi lại, vừa nghe người ta nói.
Nàng biết Phong gia, chính là đại tộc thân hào nông thôn nổi tiếng lẫy lừng ở chốn Thương Châu. Tổ tông bọn họ đều sống ở Thương Châu, họ từng mở học đường, làm ăn kinh doanh. Nhiều năm qua, nhờ có người thân thông gia và giúp đỡ người đọc sách đồng hương, mà đã kết thành một mạng lưới quan hệ hết sức to lớn, căn cơ còn sâu hơn Thứ sử nhiều. Khoảng thời gian trước, khi Lý Hoa Chương muốn sửa đường, hắn còn phải đi đến Phong gia mời Phong lão thái gia ra mặt thuyết phục. Phong gia danh tiếng lớn như thế, có ai dám mạo phạm đến bọn họ đâu chứ?
Dòng suy nghĩ này của Minh Hoa Thường vừa dứt thì nghe thấy Lý Hoa Chương hỏi: “Sao Phong gia lại báo án?”
“Phong lão thái gia nói, hôm nay ông ấy vừa mở mắt ra thì nhìn thấy trên đầu giường có ghim một bức thư. Diệu Thủ Không Không đã mất tính hơn hai mươi năm nói trong thư rằng, nghe nói Phong gia có bảo vật, bảo Phong gia chuẩn bị trước, vào giờ Tý ba ngày sau hắn ta sẽ tới lấy. Phong lão thái gia tức giận vì kẻ này quá ngang ngược điên cuồng, bèn đến đây mời Ung Vương đòi lại công bằng cho bọn họ.”
Lý Hoa Chương hỏi: “Diệu Thủ Không Không là ai?”
“Một hiệp khách giang hồ thành danh vào hai mươi năm trước, nổi tiếng vì giỏi ăn trộm, tự xưng là đạo thánh, nói rằng không có thứ gì là hắn ta không trộm được. Hai mươi năm trước, hắn ta bị quan phủ và mấy gia tộc lớn vây bắt, đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm trời, bọn ta đều cho rằng hắn ta đã chết rồi, không ngờ là hắn ta vẫn còn sống.”
Lý Hoa Chương hiểu giới thị tộc nhà giàu Lạc Dương rõ như lòng bàn tay, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về hiệp khách giang hồ, nhất là người của hai mươi năm trước tái xuất giang hồ. Bởi thế, Lý Hoa Chương không dám coi thường việc này, lập tức bảo người ta chuẩn bị ngựa đi đến Phong phủ.
Thật sự là Minh Hoa Thường rất tò mò, đạo tặc kiểu gì mà trước khi trộm đồ còn phải gửi bái thiếp, vậy nên nàng cũng thay y phục rồi đi đến Phong gia theo Lý Hoa Chương.
Trước cửa Phong gia có đầy người tuần tra, quản gia ở trên bậc thềm đi qua đi lại, vô cùng lo lắng. Ông ta thấy Lý Hoa Chương đến thì vội vàng ba chân bốn cẳng chạy xuống, cách từ rất xa đã hô: “Ung Vương điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến rồi. Lão gia của chúng ta đã chờ ngài lâu lắm rồi, ngài nhanh vào trong đi!”
Nói rồi, quản gia muốn đi vào trong, nhưng ông ta lại phát hiện ra là Lý Hoa Chương không đi theo mình. Ông ta thấy bất ngờ, bèn quay đầu lại, chợt thấy Lý Hoa Chương xuống ngựa, đến trước càng xe ngựa, đỡ một người từ trong xe xuống. Lúc quản gia nhìn thấy vị nữ tử kia thì mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng chào đón: “Ung Vương phi, ngài cũng tới rồi! Chỉ trách do ta mắt mờ, không nhìn thấy Vương phi, xin Vương phi thứ lỗi!”
Lý Hoa Chương đỡ Minh Hoa Thường xuống xe, sau khi nàng đứng vững, hắn mới thản nhiên nói: “Hôm nay bọn ta đến vì công vụ, không cần đa lễ.”
Quản gia biết Ung Vương không thích phô trương, cười nói “Vâng”, sau đó dẫn phu thê bọn họ vào phủ. Trong Phong phủ, Phong lão thái gia đã chờ ở đại đường, khi thấy Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi vào, ông ấy chống gậy đứng dậy, mỗi một bước đi đều mang theo tiếng gõ gậy nặng nề, dẫn hai người nhi tử nghênh đón: “Lão hủ tham kiến Ung Vương, Ung Vương phi.”
Phong lão thái gia làm bộ muốn bái, mọi người ở Thương Châu đều biết Phong lão thái gia đi đứng không tiện, sao Lý Hoa Chương lại dám để cho người hiền đức cao vọng trọng bái hắn kia chứ? Hắn ngăn Phong lão thái gia lại và nói: “Hôm nay ta tới vì công vụ, Phong lão không cần chú ý đến nghi thức xã giao. Không biết là bây giờ bức thư kia đang ở đâu?”
Sau khi Lý Hoa Chương ngăn cản, Phong lão thái gia chống gậy chậm rãi đứng thẳng, không nhanh không chậm nói: “Lão hủ bất tài, chuyện nhà mình mà lại phải làm phiền Ung Vương đại giá, thật sự thấy vô cùng hổ thẹn. Lão hủ đã sắp xếp bữa tiệc đón gió cho Vương gia và Vương phi, chi bằng Vương gia, Vương phi ngồi xuống uống chén trà nóng trước?”
“Không cần.” Lý Hoa Chương nói: “Nếu như lời trong thư là thật thì ba ngày nữa sẽ có đạo tặc đến trộm bảo vật của Phong gia, ta thân làm Thứ sử Thương Châu, bảo vệ tài sản của dân chúng mới là việc quan trọng nhất. Đi xem thư trước đi đã.”
Lý Hoa Chương khăng khăng như thế, Phong lão thái gia cũng không cố chấp nữa, bèn chống cây gậy bước từng bước nặng nề về lại chỗ ngồi, sau đó mới nói: “Quả nhiên Ung Vương yêu dân như con, thanh khiết cao thượng. Nhị lang, con đi lấy đồ đến đây đi.”
Một nam tử trẻ tuổi sau lưng Phong lão thái gia đáp một tiếng rồi xoay người đi ra phía sau. Minh Hoa Thường ngồi xuống theo Lý Hoa Chương, nhanh chóng liếc mắt nhìn qua mọi người trong phòng.
Phong lão thái gia thì đương nhiên là không cần phải nói đến rồi, mặc dù ông ấy đi đứng không tốt, nhưng khí thế của người làm chủ gia tộc lâu năm hiển hiện rõ ràng, ông ấy chống cây gậy được làm bằng gỗ thông mà ngồi ở vị trí chủ tọa, có khí thế mạnh mẽ “nói một không nói hai”. Nam tử mà ban nãy Phong lão thái gia giao việc trông không lớn tuổi cho lắm, hai mắt hắn ta trong veo, tư thế oai hùng phấn chấn, tướng mạo càng thêm tuấn lãng khi được cái khí chất ấy bổ trợ. So ra thì mới thấy, một nam tử khác sau lưng Phong lão thái gia trông có vẻ vô cùng ảm đạm, cái bụng lớn của hắn ta hơi “cồng kềnh”, dung mạo không bằng người khác, khí chất khúm núm, khiến tướng mạo vốn dĩ đã bình thường của hắn ta lại càng trở nên tầm thường hơn rất nhiều.
Phong gia là đại gia tộc ở Thương Châu, các nhánh bên trải rộng khắp các ngành nghề, nhưng huyết mạch nhánh gốc đời này lại không hề dồi dào, Phong lão thái gia chỉ có hai nhi tử, trưởng tử Phong Côn đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp, còn thứ tử Phong Ngữ thì vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Minh Hoa Thường đã nắm chắc trong lòng, xem ra, nam tử vừa nhận lệnh rời đi kia là nhị lang Phong gia, Phong Ngữ; còn người còn lại bên cạnh Phong lão thái gia với sắc mặt không cam lòng là đại lang Phong Côn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Từ trước Minh Hoa Thường đã nghe nói là Phong lão thái gia coi trọng nhị nhi tử hơn, có chuyện gì thì cũng bỏ qua trưởng tử, giao cho thứ tử đi làm. Hôm nay vừa gặp thì mới thấy, quả nhiên là cái danh “ấu mạnh trưởng yếu” của Phong gia đúng ty như lời đồn.
Không bao lâu sau, Phong Ngữ cầm theo một cái khay quay lại. Hắn ta dừng trước mặt Phong lão thái gia, Phong lão thái gia ra hiệu, hắn ta bèn dùng hai tay dâng đến trước mặt Lý Hoa Chương: “Ung Vương điện hạ, mời.”
Lý Hoa Chương mở bức thư ra, nhanh chóng liếc xem qua, sau đó thì hắn đưa thư cho Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường cầm lấy, nhìn thấy chữ Khải được viết trong đó:
“Thân gửi Phong gia.
Nghe nói Phong gia cất giữ bảo vật thất truyền, giá trị liên thành, bản thánh thấy bảo vật thì vui mừng, mấy ngày này các ngươi hãy lau bụi trên bảo châu cho thật kỹ lưỡng, giờ Tý ba ngày sau, đúng giờ bản thánh sẽ tới lấy.
— Diệu Thủ Không Không.”
Minh Hoa Thường xem hết nội dung trong thư, cẩn thận nghiên cứu nét chữ, loại giấy, rồi nàng hỏi: “Bức thư này được phát hiện ra ở đâu? Có tìm người giám định chữ trên này chưa?”
Phong lão thái gia biết Ung Vương phi là muội muội của Ung Vương khi hắn được gửi nuôi ở nhà thần tử, hắn cực kỳ yêu vị Vương phi này, ngay cả khi làm việc mà cũng không hề kiêng kỵ gì, cho nên Phong lão thái gia không bày ra bất cứ cảm xúc hay biểu cảm khác thường nào đối với Minh Hoa Thường, mà ông ấy chỉ trả lời: “Hồi bẩm Vương phi, lão hủ vừa tình dậy thì đã tìm người tra xét rồi, nhưng giấy là loại giấy bình thường nhất, cũng chưa từng có ai thấy qua chữ trên đó.”
Minh Hoa Thường chậm rãi “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi tiếp: “Có thể xem địa điểm đầu tiên mà Phong lão phát hiện ra bức thư không?”
Người hầu hai bên đều tỏ vẻ chần chừ, nhưng Phong lão thái gia thì lại vô cùng bình tĩnh, ông ấy nói: “Đương nhiên, lão hủ hàn xá, may mà Ung Vương, Ung Vương phi không chê, mời Vương gia và Vương phi đi phía bên này.”
Phong lão thái gia chống gậy, chậm rãi đi trên hành lang, dẫn đường cho Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường. Phong Ngữ đỡ bên cánh tay còn lại của Phong lão thái gia; đám người quản gia, người hầu thì chen chúc nhau ở phía sau; còn trưởng tử của Phong lão thái gia là Phong Côn thì lại bị người ta chen lấn xô đẩy đẩy ra tận rìa, đến cả một câu thôi mà cũng không thể chen vào mà nói được.
Phong lão thái gia vừa đi vừa giới thiệu viện Phong gia cho hai người, mấy thế hệ Phong gia sống ở đây, sân vườn được xây dựng thêm và tu sửa khá nhiều lần, cầu nhỏ nước chảy, dời bước là đổi cảnh, xa xỉ hơn vườn hoa trong phủ Thứ sử nhiều. Lý Hoa Chương vẫn cao ngạo lạnh lùng, trên đường đi, hắn rất ít nói, trái ngược lại với hắn, thỉnh thoảng Minh Hoa Thường sẽ khẽ cười và đáp lời. Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện như thế, bất giác, đoàn người đã đến nhà chính rồi.
Tin tức Ung Vương và Ung Vương phi sẽ tới nhà chính đã được truyền đi từ sớm, bọn họ vừa đến gần là đã có một nha hoàn mặc áo cân vạt nhũ đỏ bạc, váy dài ngang ngực màu xanh ngọc, vén rèm đi ra. Khi thấy họ tới thì nàng ta thướt tha dịu dàng hành lễ: “Lão thái gia an, Ung Vương, Ung Vương phi vạn phúc.”
Hai mắt Minh Hoa Thường sáng lên, nữ tử này ăn mặc đẹp đẽ, ăn nói hào phóng, dung mạo tú lệ, mặc dù ăn mặc theo kiểu nô tỳ nhưng khí chất không hề thua kém thiên kim tiểu thư chút nào. Phong lão thái gia thấy thế thì cười nói: “Đây là đại nha hoàn bên cạnh ta, Bảo Châu, chưa từng thấy sự đời, khiến Ung Vương, Ung Vương phi phải chê cười rồi.”
Lý Hoa Chương chỉ nhàn nhạt gật đầu, hoàn toàn quán triệt tiêu chí “không thích nói chuyện”, Minh Hoa Thường cười nói: “Đâu có, Bảo Châu nương tử có nhan sắc như thế kia, không hề thua kém nô tỳ nhà giàu ở hai đô thành, Phong lão thật là giỏi trị gia.”
Ngoài miệng thì Phong lão thái gia nói nào có, nhưng vẻ đắc ý trên mặt thì lại chẳng thể giấu ai được, Bảo Châu được khích lệ như thế nhưng vẫn không hề kiêu ngạo hay e sợ, tự nhiên phóng khoáng nói lời cảm tạ, sau đó thì vén rèm lên mời mọi người đi vào.
Sau khi mọi người vào nhà, Bảo Châu lại không ngừng dặn dò tiểu nha hoàn dọn chỗ, dâng trà, sắp xếp cho mọi người một cách chu đáo, tựa như làn gió xuân ấm áp, mà người của Phong gia thì vẫn giữ vẻ mặt như bình thường, rõ ràng là đã quen với chuyện như thế này rồi. Ánh mắt Minh Hoa Thường lặng lẽ đảo quanh đám người, chầm chậm lên tiếng: “Phong lão, không biết chỗ mà ngài phát hiện ra thư đe dọa là ở đâu nhỉ?”
“Trong này.” Phong lão thái gia còn chưa kịp làm gì mà Bảo Châu đã vén rèm châu lên, sau đó tiến lên đỡ Phong lão thái gia dậy, “nhắm mắt theo đuôi” ngay đằng sau. Phong lão thái gia vừa di chuyển vừa dùng cây gậy mà chỉ cho Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường thấy: “Đêm qua lão hủ uống trà an thần nên ngủ rất say, sáng nay dậy muộn hơn bình thường một khắc. Vừa mới mở mắt ra thì đã nhìn thấy một mũi tên được ghim trên thành giường đối diện, nơi đó có đính kèm một bức thư, chính là bức thư ban nãy mà Vương gia và Vương phi đã xem ấy.”
Lý Hoa Chương tiến lên xem dấu vết, một lát sau, hắn thản nhiên gật đầu, hờ hững nói: “Đúng là mũi tên. Đêm qua có thả rèm xuống hay không?”
Bảo Châu đứng phía sau đáp: “Bẩm Ung Vương, sau khi nô tỳ hầu hạ lão thái gia nằm ngủ thì đã cất nến và móc câu. Trước khi nô tỳ đi, nô tỳ đã kiểm tra kỹ lưỡng, cửa sổ và rèm che đều đã được đóng kỹ lại, tuyệt đối không có một khe hở nào.”
Ngón tay Lý Hoa Chương chạm vào rèm che, hắn lật qua lật lại một hồi, rồi lại đi đến bên cửa sổ và hỏi: “Các ngươi có động vào cửa sổ không?”
Bảo Châu lắc đầu: “Không ạ. Sáng nay nô tỳ nghe thấy lão thái gia la lên thì vội vàng chạy vào, khi đó, cả cửa và cửa sổ đều đã được đóng kín, nô tỳ không chú ý nên không biết trong phòng có thứ gì khác hay không. Sau đó lão thái gia ngại phòng bí bách, nô tỳ mới mở cửa sổ ra.”
Lý Hoa Chương “Ừm” một tiếng, sau đó thì hắn không nói lời nào nữa, nhưng Minh Hoa Thường đã sống chung với hắn lâu như vậy rồi, cứ thế mà nàng đã nghe ra được ý nghĩa đằng sau chữ “Ừm” đầy nhạt nhẽo ấy của hắn.
Ý hắn nói là, trên rèm che không có lỗ rách, cửa sổ cũng không tổn hại, vậy thì chứng tỏ, đối phương đã đứng trong phòng, bắn mũi tên lên đầu giường của Phong lão thái gia.
Khoảng cách gần như thế này, hoàn toàn có thể bắn chết Phong lão thái gia, nhưng đối phương chỉ để lại một bức thư. Hành vi của tên đạo tặc này thật là bất thường.
Minh Hoa Thường nghĩ đến thì hỏi ngay: “Phong lão, xin hỏi, bảo vật thất truyền mà bức thư này nói đến là vật gì?”
Phong lão thái gia thở dài, chống gậy nói: “Lão hủ ngưỡng mộ đức hạnh của Ung Vương nên sẽ không lấy những lời nói khoác kia ra để dối gạt hai vị, cứ nói thẳng ra thôi. Trước kia, khi lão hủ đi du ngoạn, lão hủ đã vô tình tìm được một châu bảo, người bán nói là ngọc Tùy Hầu [*]. Sau này nước Sở thảo phạt Tùy, ngọc Tùy Hầu rơi vào tay nước Sở, nước Sở lại bị nhà Tần tiêu diệt, ngọc Tùy Hầu và Công chúa nước Sở đều được hiến cho Tần Vương, sau khi Tần vong thì không thấy tung tích ngọc Tùy Hầu đâu nữa. Vốn dĩ lão hủ cũng cho rằng vật này chỉ tồn tại trong lời đồn thôi, không ngờ rằng, lão hủ lại nhìn thấy được vật thật. Lão hủ không đành lòng để bảo vật như vậy lưu lạc bên ngoài, bèn mua nó với giá cao và cất giữ trong nhà. Lão hủ chưa từng đề cập về vật này với ai cả, dù có là hai nhi tử của lão hủ thì chúng cũng không biết, không biết tại sao mà lại bị người ngoài nghe ngóng được, còn dựa vào đó mà đe dọa dụ dỗ.”
[*] Ngọc Tùy Hầu (随侯之珠): Có giai thoại truyền rằng năm xưa Tùy Hầu trong lúc ra ngoài từng ra tay cứu một con rắn đang bị thương. Sau này, con rắn đã ngậm một viên minh châu đến báo đáp ông. Viên minh châu ấy cũng vì vậy mà có tên là ngọc Tùy Hầu.
Minh Hoa Thường nghe đến “Tùy châu” thì có phần kinh ngạc: “Chính là ngọc Tùy Hầu được xưng là “Tùy châu Hòa bích” với Hòa thị bích [*] ư?”
[*] Hòa thị bích (和氏璧), có nghĩa “Ngọc bích họ Hòa”, là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á.
Phong lão thái gia gật đầu và đáp: “Đúng vậy.”
Minh Hoa Thường thốt lên tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, Phong lão thái gia thấy thế thì nói với Bảo Châu rằng: “Bảo Châu, lấy Tùy châu ra đây, mời Ung Vương phi xem qua.”
Minh Hoa Thường vội nói không cần, nhưng mà Bảo Châu đã đáp lời Phong lão thái gia và cũng đã rời đi rồi. Không bao lâu sau, Bảo Châu bưng một cái hộp gỗ đàn quay về, rồi nàng ta cong gối nâng lên trước mặt Minh Hoa Thường: “Ung Vương phi, mời.”
Nói rồi, nàng ta mở hộp gỗ ra, Minh Hoa Thường chưa kịp từ chối thì đã thấy viên minh châu ở bên trong.
Ngọc tròn lớn, trắng thuần, ở trong hộp gỗ đàn tỏa ra thứ ánh sáng tựa như là ánh trăng, chẳng trách tại sao trong sách cổ lại viết “Lưu huyền lê chi dạ quang, chuế tùy châu dĩ vi chúc” [*]. Minh Hoa Thường thấy mà cũng phải bất giác than thở, nhưng nhớ đến “tình ngay lý gian”, cho dù có thích hơn thế nữa thì cũng không cầm lên xem, tránh cho việc, chẳng nay sau này xảy ra vấn đề gì thì người ta lại đổ thừa cho nàng. Nàng ra hiệu cho Bảo Châu cất hộp gỗ đi, sau đó nàng cất lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Quả thật rất đẹp, chẳng trách tại sao người xưa lại gọi là ngọc Minh Nguyệt.”
[*] Lưu huyền lê chi dạ quang, chuế tùy châu dĩ vi chúc (流悬黎之夜光, 缀随珠以为烛) Mô tả một hình ảnh hoàn mỹ và tinh tế của ánh sáng trong đêm, khi những giọt nước (hay các tia sáng) như những viên ngọc nhỏ, phản chiếu và tạo ra một không gian lãng mạn và huyền bí.
Phong lão thái gia thấy Minh Hoa Thường thích thì nói ngay: “Ung Vương phi thích thì đó chính là phúc phận của Phong gia ta, nếu như Ung Vương phi không chê, lão hủ nguyện hiến viên ngọc này cho Ung Vương phi.”
Vốn dĩ Minh Hoa Thường chỉ nói thế thôi chứ cũng chẳng có ý gì cả, nữ nhân thấy ngọc bảo thì chẳng có ai ghét bỏ được cả. Mà viên dạ minh châu này còn tuyệt đẹp thật, nàng chỉ thoải mái khen ngợi như thế thôi, ai mà ngờ, Phong lão thái gia lại muốn tặng nó cho nàng. Minh Hoa Thường giật mình, vội vàng từ chối: “Đây là bảo vật yêu thích của Phong gia, sao ta có thể cướp đi vật yêu thích của người khác cho được? Với ta mà nói, châu báu trang sức chỉ là những thứ rất đỗi bình thường mà thôi, ta không hề hiểu rõ, Phong lão à, không được đâu, chớ có bôi nhọ ngọc quý.”
Minh Hoa Thường không muốn nó từ tận đáy lòng. Ngọc bảo có đẹp hơn thế nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, có con người gán giá trị cho chúng nên chúng nó mới chính là bảo vật giá trị liên thành, nếu như không có người nào thấy nó đáng giá, thì bản thân nó cũng chỉ là một cục đá mà thôi. Trong vấn đề vàng bạc châu báu, Minh Hoa Thường luôn để tùy duyên, có thì tốt, không có thì cũng sẽ không cưỡng cầu làm gì. Tùy châu có tiếng tăm vang xa như vậy, đến cả “thần trộm” đã mất tích nhiều năm cũng “nhớ mãi không quên”, Minh Hoa Thường không dám nhận.
Thế nhưng mà, Phong lão thái gia lại nhận định là do nàng khách sáo, cứ nhất quyết muốn tặng nó cho nàng. Minh Hoa Thường kiên quyết không lấy, ở sau lưng Lý Hoa Chương, nàng lặng lẽ ra sức kéo tay áo hắn. Lý Hoa Chương cảm nhận được ý xin giúp đỡ của nàng, lên tiếng đúng lúc: “Phong lão, ta và phu nhân tới để bắt đạo tặc, không phải vì bất kỳ vật nào khác. Phu nhân thích tự nhiên, không có ý gì khác, mong Phong lão cất Tùy châu đi, đừng làm khó bọn ta nữa. Nếu như ngài cứ khăng khăng đưa, thì bọn ta chỉ đành cáo từ.”
Giọng điệu của Lý Hoa Chương nhàn nhạt nhưng lại kiên định, nói cáo từ một cách hùng hồn, không hề có ý khoan nhượng. Phong lão thái gia thấy Minh Hoa Thường không muốn nhận thật thì mới nói trong tiếc nuối rằng: “Vương phi cao thượng, là do lão hủ mạo muội. Từ sau khi nhận được thư của gian tặc thì lão hủ cứ hoảng loạn suốt, đến cả thần trí cũng không còn minh mẫn nữa, đã đắc tội rồi, mong Ung Vương, Vương phi đừng trách.”
Minh Hoa Thường cười, nói không sao cả một cách vô cùng tự nhiên, Phong lão thái gia nói đôi ba câu khách sáo rồi lại nói: “Không dối gạt gì Vương gia và Vương phi, sau khi nhận được thư, lão hủ đã tăng cường phòng vệ, đã điều tất cả gia đinh trong phủ đến xung quanh viện chính, nhất định phải khiến cho tên trộm này “đến được mà không thể về được”. Nhưng tên trộm đêm qua lại có thể lặng lặng chui vào phòng ngủ của ta, không chừng là hắn ta còn có bản lĩnh cao cường gì đó. Tùy châu có giá trị không nhỏ, hơn một nửa tài sản của lão hủ đều đặt vào nó, thật sự là lão hủ không dám lấy nó ra để mạo hiểm. Mong Ung Vương, Vương phi cứu viện, giúp lão hủ đuổi bắt kẻ tặc, bảo vệ gia sản.”