Editor: Mai Tuyết Vân
“Có liên quan gì đến anh, hừ, tránh ra, thật là đáng ghét.’’ Nói xong Lưu Minh đi về phía Bạch Nhược Oánh.
Nghe người bên này nói chuyện, Tần Thiên cũng nhìn phía ông Bạch: “Bác, nhà mình muốn nhận nhiệm vụ ư, là muốn nhiệm vụ nào. Tiểu đội của cháu, gần đây có nhận một nhiệm vụ, cần tìm khá nhiều trợ thủ, mọi người có đồng ý giúp một tay không?’’
Nhìn thấy Tần Thiên, thật ra cô không muốn anh can thiệp vào chuyện nhà mình. Nhưng ông Bạch và ông Hình nghe anh nói vậy, tỏ vẻ muốn cân nhắc.
Nghe hai người nói phải cân nhắc, mấy người sau lưng Tần Thiên không vui lắm, nhiệm vụ này vốn là của bọn họ. Đội trưởng lại muốn mấy người trung niên già yếu này tham gia là bọn họ có lời rồi. Đội của họ nhiều người như vậy, chẳng phải là để bọn họ hưởng thụ miễn phí điểm vinh dự của đội mình ư, lại còn muốn cân nhắc cái gì. Cô gái kia chỉ có mấy phần xinh đẹp mà thôi, phụ nữ bây giờ có ích gì, bộ dạng có đẹp hơn nữa thì cũng không bằng mấy ký lương thực.
Nghe đồng đội bàn luận, Tần Thiên cau mày xoay người lại, nhìn về phía anh ta, anh ta nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, vội ngừng lời.
Bạch Nhược Oánh cay mày, nhưng cô không nói gì, cô cũng không cần thiết phải chấp nhặt với anh ta. Vốn cô cũng không muốn đội ngũ của Tần Thiên tham dự vào, nhưng Lưu Minh lại không vui. Anh ghét nhất là có người nói xấu Bạch Nhược Oánh, mặc dù anh hay ghen tỵ với năng lực của cô.
Được rồi, là hâm mộ, nhưng Bạch Nhược Oánh là ân nhân cứu mạng của anh, sao người khác có thể nói xấu ân nhân của anh chứ, “Này, nói lớn lên một chút, chú nói cái gì, anh đây không nghe rõ. Có phải cầm tinh con chuột hay không, mà còn là chuột nhắt, nói chuyện cứ lén la lén lút. Còn không bằng một con zombie, đồ chơi đó ít nhất còn biến dị, không biết sợ cái gì.’’
Anh ta vốn đã nảy sinh bất mãn, nghe Lưu Minh nói thế càng không thích, người bên họ nghe Lưu Minh chửi đồng đội của mình, cũng không vui vẻ gì.
Nguyên Ưng nhìn bánh bao đáng yêu cau mày, mắt mở to trong veo như nước, người thì nhỏ nhắn dễ thương, cũng thoải mái đứng bên cạnh anh, “Đúng vậy, bánh bao nhỏ nói rất đúng, các chú chỉ là một đám chuột nhắt.’’
Thật ra trong căn cứ thủ đô, tiểu đội Phi Ưng và tiểu đội Lôi Điện vì danh hiệu nhất nhì trong căn cứ đã không hợp nhau từ lâu. Lúc này, Nguyên Ưng lại nói thế, khác nào khơi mào mâu thuẫn giữa hai đội.
Thấy hai tiểu đội nảy sinh mâu thuẫn hết sức căng thẳng, lúc này một giọng nói dễ nghe truyền đến: “Vị tiểu thư này, nguyên nhân xảy ra chuyện này đều xuất phát từ cô. Lúc này, có phải tiểu thư nên làm chút gì đó không đây?’’
Nghe cô ta nói thế, Bạch Nhược Oánh xoay đầu, thanh khiết như băng tuyết, chẳng phải là đội trưởng tiểu đội Băng Linh, Thiện Lăng Băng sao. Nhưng nhìn ánh mắt của cô ta, không xứng với tên gọi, ngay cả dung mạo cũng không xứng. Đều nói lúc phụ nữ ghen tỵ là xấu nhất, cũng không biết vì ai, mà cô trở thành vật hy sinh bất đăc dĩ vậy.
Bạch Nhược Oánh nghĩ thầm, không cần để tâm bên ngoài như thế, nên cô không quan tâm ai nữa: “Ba, con có thấy một nhiệm vụ, cảm thấy ổn, chúng ta đi nhận đi.’’ Nói xong, Bạch Nhược Oánh kéo tay ba mình đến quầy đăng ký.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho mọi người.’’ Nhìn thấy có người đi tới, nhân viên đăng ký lễ phép hỏi. Anh ta chỉ phụ trách phân bổ nhiệm vụ, còn những chuyện khác xảy ra trong công hội không phải việc anh ta có thể quản. Nếu có người gây chuyện, quân đội dị năng giả sẽ ra tay, cho nên, anh chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
“Tôi muốn nhận nhiệm vụ này.’’ Bạch Nhược Oánh chỉ lên nhiệm vụ trên vách tường, nói với nhân viên đăng ký.
Nhân viên đăng ký ngẩn người, nhìn cô gái này không tệ, khuôn mặt này mới gọi là xinh đẹp. Nhưng nhìn lại Thiện Lăng Băng, cô ta rất lợi hại, dù mạt thế, còn lấy được mỹ phẩm, thật là nhàn hạ thoải mái. Nhân viên đăng ký oán thầm, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì: “Cô gái, nhiệm vụ này cần có lập đội để hoàn thành, đội của mình bao nhiêu người?’’ Nhìn cấp bậc nhiệm vụ, nhân viên hỏi cô.
“Bốn người.’’ Nghe nhân viên đăng ký hỏi, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Nhân viên đăng ký nhận được câu trả lời của Bạch Nhược Oánh, giật mình hỏi: “Cái gì, cô gái à, nhiệm vụ này khá nguy hiểm, các cô chỉ có bốn người? Qúa nguy hiểm!’’
Đây là một nhiệm vụ thu thập thủy tinh thể đổi điểm vinh dự, giết zombie biến dị, lấy thủy tinh trong đầu nó. Mỗi viên thủy tinh thể bằng 10 điểm vinh dự, là nhiệm vụ không giới hạn cấp bậc, nói cách khác, dù là ai cũng có thể nhận nhiệm vụ này.
Cách đây không lâu, các nhà khoa học ở viện nghiên cứu đã phát hiện, một số zombie biến dị có một loại thủy tinh thể màu đỏ. Lại liên kết với sự tiến hóa của một số zombie hiện nay, bọn họ cảm thấy kỳ lạ, nên muốn nghiên cứu. Vì thế họ cần một số lượng lớn thủy tinh thể để nghiên cứu, đáng tiếc hiện giờ zombie biến dị không nhiều, còn khá lợi hại. Muốn lấy được thủy tinh thể không dễ dàng, cho nên viện nghiên cứu mới ban bố nhiệm vụ này.
Khi mới bắt đầu, người ta còn cảm thấy nhiệm vụ này rất tốt, điều kiện cũng cao, cho phép nhiều tiểu đội cùng nhận. Nhưng mọi người phát hiện, trong đầu zombie bình thường không có thủy tinh thể như vậy, còn zombie có thủy tinh thể kia lại linh hoạt, lợi hại hơn rất nhiều. Đã khiến rất nhiều người mất mạng, sau đó cũng ít người đến nhận nhiệm vụ này.
“Không sao, chúng tôi muốn nhận.’’ Không để ý đến lời nói của nhân viên đăng ký, Bạch Nhược Oánh nghĩ đến có ít nhất mấy trăm viên thủy tinh thể trong không gian của mình và mẹ, thì cô lại gật đầu nói được.
Bây giờ, ba cô, ông Hình, Lưu Minh đều là dị năng giả cấp hai rồi, cho nên thủy tinh thể cấp một không có nhiều tác dụng với họ. Vì thế còn dư lại không ít, bây giờ một viên thủy tinh thể còn đổi được 10 điểm vinh dự, nhưng về sau, có lẽ mười viên thủy tinh thể mới đổi lấy được 1 điểm vinh dự đấy.
Một điểm vinh dự có thể đổi lấy khẩu phần lương thực một ngày, mặc dù bây giờ người nhà họ Bạch không thiếu cái này. Nhưng càng có nhiều điểm vinh dự, mới có thể tiếp nhận những nhiệm vụ cao cấp hơn. Nhìn những nhiệm vụ phía trên, còn vị trí bí ẩn kia một chút, mặc dù không biết làm thế nào để tìm ra. Nhưng cô cảm thấy, nơi đó có thể bắt gặp thủy tinh thể cấp ba.
Giờ phút này cô rất muốn biết, khi hoa sen nở hoàn toàn, sẽ thành hình dáng gì.
Nhận ra sự kiên quyết của cô, nhân viên đăng ký lắc đầu môt cái. Mặc dù nhiệm vụ không giới hạn cấp bậc, nhưng nhìn bọn họ chỉ có bốn người, đừng bảo là khó tìm được zombie có thủy tinh thể, dù có tìm được, lực lượng của họ phải đông, thật đáng tiếc. Không biết có phải do họ nghĩ nhiệm vụ này quá dễ dàng hay không, thôi vậy, đã ghi rõ không giới hạn cấp bậc, vậy thì cứ cho họ nhận. Khi nào họ cảm thấy quá khó khắn sẽ tự đến xin bỏ, thật sự không muốn nhìn thấy cô gái trẻ kia chết vì zombie mà.
Cô vốn không quan tâm đến Thiện Lăng Băng, khiến cô ta cảm thấy mình không có đường lùi. Dựa vào địa vị của cô ở căn cứ thủ đô, ỷ vào việc cô ta là dị năng giả cao cấp. Chưa bao giờ cô ta bị đối xử như vậy, nhất là khi ở đây còn có người cô thích. Lén lút liếc mặt nhìn Tần Thiên một chút, bấy giờ mới phát hiện anh chỉ một mình Bạch Nhược Oánh, khiến mặt Thiện Lăng Băng vặn vẹo.
Khi cô ta nhìn thấy nhiệm vụ mà Bạch Nhược Oánh nhận, Thiện Lăng Băng bĩu môi khinh thường, lại nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, cô ta đầy ghen tỵ liệc Bạch Nhược Oánh.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, nhưng Bạch Nhược Oánh không quan tâm. Trong lòng mắng người, bệnh thần kinh, sau đó tiếp tục chuẩn bị nhiệm vụ. Nhận nhiệm vụ cần lập tiểu đội, vậy thì cô lập tiểu đội. Nghĩ đến ao máu trong không gian của mình, cô lập tiểu đội phần lớn là vì muốn sen đỏ nở hoa. Vậy gọi tiểu đội là Huyết Sắc đi, về phần thành viên thì có ba mẹ cô, ông Hình, Lưu Minh, cũng có phần. Mặc dù cô không muốn để mẹ tham gia, nhưng thêm vào cũng tốt rồi, đến lúc có điểm vinh dự cũng xài được. Điền tên tuổi mấy người nhà mình zong, Bạch Nhược Oánh ký tên mình lên bản nhận nhiệm vụ.
Người xung quanh rất tò mò không biết cô chọn nhiệm vụ gì, thật ra rất nhiều người lần đầu tiên nhận nhiệm vụ. Cũng sẽ nhận một số nhiệm vụ trong căn cứ, vừa không nguy hiểm, vừa dễ hoàn thành, đợi đến khi điểm vinh dự tăng lên, tiểu đội thăng cấp. Nhìn xem trong căn cứ có nhiệm vụ nào thích hợp với mình không. Nếu như không chỉ có thể tiếp tục làm nhiệm vụ cao cấp trong căn cứ, mặc dù điểm không cao. Nhưng vẫn có thể lãnh cơm sống qua ngày, cũng bảo toàn được sinh mệnh của mình.
Nhưng khi nhìn thấy cả nhà Bạch Nhược Oánh, bọn họ chỉ có bốn người, đa số là già yếu, có một thiếu niên trẻ tuổi thì nhìn như trẻ con. Hai ông già, một thiếu niên, và một cô gái yếu đuối, haizz, nghĩ tới đây, mọi người lắc đầu một cái. Người một nhà này có thể nhận nhiệm vụ đơn giản gì đây?
Phần lớn phụ nữ ra ngoài căn cứ đều rất phiền phức, nhất là đến kỳ sinh lý của phụ nữ. Zombie rất nhạy cảm với mùi máu tươi, cho nên phụ nữ đến kỳ sinh lý không được phép ra khỏi căn cứ. Cho dù không có thời gian ấy, phần lớn phụ nữ đều yếu đuôi. Tuy cũng có mấy cô gái kiên cường, nhưng đều có tiểu đội bảo vệ, có là đội trưởng Thiện Lăng Băng, đội trưởng tiểu đội Băng Linh đi nữa. Nếu không có tiểu đội Băng Linh phía sau và người nhà làm bên quân đội hỗ trợ cô ta, thì làm gì còn duy trì được.
Nhìn cô gái nhận huy hiệu tiểu đội, Bạch Nhược Oánh chỉ có dị năng tốc độ, ngay cả hai người già cũng không tệ lắm. Một người dị năng hệ thủy, một người dị năng sức mạnh, còn người trẻ tuổi kia là dị năng hệ băng. Nhưng người của bọn họ quá ít, haizz! Nghĩ như thế mọi người lắc đầu một cái, đại đa số đều khoanh tay xem kịch vui, nhỏ giọng bàn tán.
Nguyên Ưng nhìn tiểu đội Huyết Sắc của Bạch Nhược Oánh, bọn họ lại biết thực lực của nhà họ Bạch, nhất là Bạch Nhược Oánh. Thực lực của cô, ngay cả Nguyên Ưng cũng không nhìn ra. Nhìn những người xung quanh nghi ngờ, khinh thường và không có ý tốt với Bạch Nhược Oánh. Nguyên Ưng lắc đầu một cái, về sau sẽ có người gặp xui xẻo đấy.
“Nhiệm vụ lấy thịt động vật biến dị có thể nhận được ư?’’ Đang lúc cô muốn rời đi, thì đột nhiên trên bảng danh sách xuất hiện một nhiệm vụ. Là thu thập xác động vật biến dị, thuộc nhiệm vụ cao cấp, cần 100 điểm vinh dự mới có thể nhận. Bạch Nhược Oánh nhớ lại xác hổ biến dị trong không gian, buột miệng hỏi một câu, thế nhưng bây giờ nhiệm vụ còn đang màu xám tro, chỉ khi nhiệm vụ có màu đỏ mới được nhận.