"Rầm rầm!"
Một người mặc bộ quần áo màu đen trùm kín người bởi vì chạy quá nhanh, không cẩn thận đụng vào chiếc xe đạp đang đậu trong góc của Thẩm Y Y, xe đạp ngã xuống, tên kia cũng ngã lăn ra, trực tiếp nhào tới trước mặt Thẩm Y Y.
"Đứng lại!"
Có người đuổi theo ở phía đằng sau.
Tên kia hoảng hốt vội vàng, nhìn thấy trước mặt có một cái sọt, theo bản năng đem một túi đồ vật ném vào trong cái sọt kia, sau đó đứng lên chuẩn bị chạy.
Thẩm Y Y nhìn người mặc quần áo đen này bỏ đồ vào trong sọt của cô, lại nhìn người đang đuổi theo phía sau, khóe miệng giật giật, muốn kéo cô xuống nước?
Cô vốn cũng không muốn so đo chuyện tên này đụng ngã xe đạp của cô, nhưng muốn kéo cô xuống nước... Xin lỗi, cô cũng không phải là một người có trái tim rộng lượng như vậy.
Trực tiếp cầm một viên gạch trong góc, đập xuống đầu người kia...
Cùng lúc đó, người nọ ngẩng đầu, Thẩm Y Y nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, người nọ cũng nhìn thấy Thẩm Y Y.
Mà viên gạch dưới tay Thẩm Y Y đã không chút lưu tình đập lên đầu người nọ.
"Ha!" Đầu tên kia xuất hiện vết rách, m.á.u chảy xuống, trong nháy mắt sưng thành một cục lớn, nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng, "Thẩm Y Y!"
"Lâm Gia Đống!" Thẩm Y Y cười lạnh, giơ tảng đá lên, tiếp tục đạp xuống, hơn nữa còn dùng nhiều sức hơn lần trước.
"Cô điên rồi!" Lâm Gia Đống không tránh kịp, đầu lại xuất hiện vết thương.
"Đứng lại!" Lâm Gia Đống vừa dứt lời, Hồng Tụ Chương ở phía sau chạy tới, Lâm Gia Đống không kịp so đo với Thẩm Y Y, chạy như bay trốn đi.
Trước khi đi, anh ta nhìn cái sọt sau lưng Thẩm Y Y, do dự một chút, rốt cuộc không lấy lại thứ đồ kia, bỏ lại một câu: "Cô cũng mau chạy đi! Tự lo cho tốt!"
Mẹ nó được lắm, cái gì mà tự lo cho tốt!
Nếu không phải tình trạng cơ thể của Thẩm Y Y lúc này không thể lôi kéo với người khác, cô nhất định phải bắt lấy Lâm Gia Đống rồi ném cho những người phía sau.
Đương nhiên, cô không có khả năng dễ dàng buông tha cho Lâm Gia Đống như vậy, cô cầm gạch, nhắm chuẩn phía sau lưng của Lâm Gia Đống, ném tới.
Cơn đau nhức ập đến, Lâm Gia Đống loạng choạng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Y Y, "Cô!"
Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy đám người kia đã tới gần, vội vàng chạy đi.
Thẩm Y Y ở bên này cũng vội vàng đem đồ đạc trong sọc ném vào trong không gian.
Mấy thanh niên chạy tới, hung tợn nhìn Thẩm Y Y, vừa định chất vấn Thẩm Y Y có quan hệ gì với kẻ vừa chạy trốn ở phía trước.
Thẩm Y Y đã vội vàng mở miệng, "Người lúc nãy chạy vào con đường phía đông, tôi đã cho anh ta ăn mấy viên gạch, anh ta đã bị thương, không chạy được bao xa, các cậu nhanh đuổi theo, nhất định phải bắt được người!"
"Không đúng, các cậu dừng lại để làm gì? Nhanh chóng đuổi theo đi, người nọ chắc chắn là phần tử xấu làm mấy chuyện xấu xa, tôi bình thường không quen nhìn những kẻ như vậy, lại dám khinh thường xã hội chủ nghĩa! Nếu không phải thân thể bây giờ của tôi không tiện, tôi cũng muốn tự mình đi bắt kẻ nọ…"
"Ai, không phải chứ nói các cậu, các cậu thật sự là quá vô dụng, tôi giúp các cậu cầm chân tên nọ lâu như vậy, thế mà bây giờ các cậu mới đuổi tới đây! Mới đuổi tới đây còn chưa tính, thế mà còn muốn nghỉ ngơi? Thể lực của các cậu đến cả tôi cũng không bằng sao? A a a a, người sắp chạy mất, còn không mau đuổi theo..."
Mấy thanh niên: "..." Biểu tình vốn hung dữ trong nháy mắt trở nên ngây ngốc, cảm thấy hổ thẹn khi nghe thấy giọng điệu khinh thường trong lời nói của cô, bọn họ vốn muốn nói cái gì cũng quên, theo bản năng chạy theo phương hướng mà Thẩm Y Y chỉ.
Trong đó có một thanh niên chạy vài bước rồi mới phản ứng lại, hung tợn quay đầu, ánh mắt dừng lại trên cái sọt đằng sau lưng Thẩm Y Y, vừa định cất bước chạy trở về.
Thẩm Y Y "không cẩn thận" lật ngược cái sọt sau lưng mình, vải ở mặt trên rơi xuống, hình ảnh một cái sọt trống trơn hiện ra trước mắt cậu thanh niên.
Cậu ta dừng lại một chút, nghi hoặc nhíu mày, là cậu ta đoán sai sao?
Thẩm Y Y trừng mắt, còn muốn nói cái gì đó.
Thiếu niên kia nhớ tới cô dùng ngôn từ đoan chính khinh bỉ bọn họ vô dụng, nhất thời giật mình một cái, chạy nhanh như chớp đi bắt người.
Cậu ta mới không phải là người vô dụng!
Chờ bóng lưng của bọn họ biến mất, Thẩm Y Y nhướng mày, hy vọng bọn họ có thể làm được việc một chút, tốt nhất là bắt được Lâm Gia Đống!
Chậm rãi nhặt cái sọt lên, ngồi lên xe đạp, về nhà.
Mãi cho đến lúc đến gần cổng thôn, Thẩm Y Y mới lấy đồ đạc trong không gian ra bỏ lại vô sọt, thuận tiện còn nhìn xem Lâm Gia Đống ném cái gì vào trong sọt của cô —— thế mà lại là một gói trang sức vàng bạc, bên trong có vòng tay bằng vàng bạc, vòng tay vòng cổ bằng ngọc, còn có vài con cá vàng nhỏ...
Thẩm Y Y biết, mấy thứ này đều là đồ nhà họ Lâm cho Lâm Gia Đống trước khi anh ta xuống làng quê.
Nhưng mà kiếp trước, Lâm Gia Đống cũng không có sử dụng mấy thứ này, cho đến khi sau này anh ta trở về thành phố, mấy thứ này trở nên có giá trị, trở thành vốn liếng đông sơn tái khởi của anh ta.
Kiếp này, anh ta thế mà lại cầm mấy thứ này đến chợ đen, chẳng lẽ là muốn đổi tiền?
Thẩm Y Y nhớ tới một nhà Giang Ái Linh, giống như quỷ hút m.á.u hút bám lên người Lâm Gia Đống, cũng không khó đoán vì sao Lâm Gia Đống lại cầm mấy thứ này đi đổi tiền.
Nhưng...
Chuyện này có liên quan gì đến cô? Nếu đã ném vào sọt của cô, chính là đồ của cô.
Thẩm Y Y nhếch khóe môi, nhét đồ vào trong không gian, về nhà!
Sau khi về đến nhà, Thẩm Y Y cầm một cân thịt ngon và một cái móng heo đi qua nhà bên cạnh, gặp Lý Đại Bân ở cửa.
"Anh cả," Thẩm Y Y gọi anh ta lại, đưa thịt và móng heo cho anh ta.
Lý Đại Bân lúc trước đã được mẹ Lý nhắc nhở, nếu Thẩm Y Y đưa tiền, anh ta khẳng định sẽ không hận, nhưng cho thịt...
Nhà bọn họ năm nay sống rất khó khăn, đã hơn nửa năm không ăn qua chút thịt.
Anh ta thì không sao cả, nhưng vợ anh ta đang mang thai, khẳng định phải bổ sung chút dinh dưỡng.
Cho nên tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng anh ta vẫn nhận lấy, "Vậy thì cảm ơn em dâu."
Thẩm Y Y cười nói vài cho qua, định vào phòng tìm Tiểu Bảo.
Mẹ Lý liền mang theo Tiểu Bảo từ trong phòng đi ra, nhìn thấy thịt heo và móng heo trong tay Lý Đại Bân, "A" một tiếng, "Sao lại mang nhiều thịt tới đây thế?"
Thẩm Y Y cũng không nói rõ, chỉ cười nói, "Là con thấy chất lượng của mấy miếng thịt này không tệ, mà vừa vặn hai ngày trước anh Thâm mới được phát tiền lương, nói muốn mua chút thịt trở về hiếu kính cha mẹ, về phần cái móng heo kia, là lúc trước chị dâu cả mang thai, con còn chưa kịp qua chúc mừng chị ấy nên mua thêm một cái móng heo mang qua."
Nói thì nói như vậy, nhưng người sáng suốt đều biết Thẩm Y Y là vì cảm tạ bà và Lý Đại Bân hai ngày trước qua giúp cô thu hoạch rau.
Nhưng cô đã nói như vậy, mẹ Lý cũng không tiện nói thêm cái gì, nở nụ cười nhận lấy.
Chờ Sau khi Thẩm Y Y về nhà, bà liền chạy đi nói thầm với cha Lý, "Tôi còn muốn thừa dịp lần này, bảo đứa cả đi hỗ trợ, làm cho quan hệ của hai nhà thân mật hơn một chút, nhưng nhà thằng hai cũng phân chia rạch ròi quá, thế mà lại mang theo thịt với một cái móng heo mang qua đây!"
"Phân rạch ròi cũng tốt, như vậy thì không có nhiều mâu thuẫn xảy ra." Cha Lý hít một ngụm thuốc, tẩu thuốc này là Thẩm Y Y mua cho ông, ông vô cùng trân trọng nó.
"Phân rạch ròi như vậy, cảm giác quá xa lạ, nào còn giống người một nhà?" mẹ Lý thì thầm.
Cha Lý liếc nhìn bà một cái, cầm tẩu thuốc gõ đầu bà một cái, "Nhà thằng ba ngược lại không phân rạch ròi như nhà thằng hai, ngày hôm qua còn mang củi bà nhặt mang về phòng bếp, đây là cái người một nhà mà bà muốn hả?"
Mẹ Lý nghe vậy nghẹn lời, nhất thời cảm thấy nhà thằng hai phân rạch ròi như vậy cũng tốt.