Hôm nay Lý Thâm trở về khá sớm, nhìn thấy thịt trong nhà, hỏi một câu: "Vợ, hôm nay em vào thị trấn sao?"
Thẩm Y Y: "Đúng vậy."
Lý Thâm nghe vậy vẻ mặt lo lắng, kéo vợ mình nhìn một vòng, "Em không bị sao chứ?"
Thẩm Y Y bị động tác của anh làm cho có chút bối rối, "Sao vậy?"
"Hôm nay một khu chợ đen gần nhà máy thịt bị người ta phát hiện, không ít người bị bắt, còn có không ít người bị thương, " Lý Thâm nói, "Em có gặp phải bọn họ không?"
"Gặp phải, nhưng mà em trốn ở một góc, chờ đám người rời đi hết rồi em mới đi ra, " Thẩm Y Y an ủi anh, "Anh đừng lo lắng."
Lúc này Lý Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Chín giờ rưỡi tối, cả nhà Thẩm Y Y đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe được một trận tiếng vỗ cửa.
"Ai vậy?" Thẩm Y Y nhíu mày, "Đã trễ như vậy rồi."
"Em đi ngủ trước đi, để anh đi ra ngoài xem một chút." Lý Thâm xuống giường, đắp chăn cho vợ, khoác thêm một cái áo ngoài rồi cầm đèn pin đi ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa là vợ chồng Lý Đại Bân và nhà anh ba cùng với mấy người Giang Uyển Nhu, mà cha Lý mẹ Lý mặc quần áo đứng trước cửa nhà cũ, hiển nhiên cũng vừa mới từ trong chăn đi ra, mà ánh mắt của mẹ Lý trắng đến mức như muốn trợn ngược lên trời.
Giang Ái Linh nhìn thấy Lý Thâm và Lang Nha...ở phía sau Lý Thâm, trong nháy mắt run lên, lui về phía sau một bước, phòng bị nhìn Lang Nha.
Lang Nha nhìn thấy cô ta liền trở nên cô cùng phấn khích, lắc lắc cái đuôi.
Khuôn mặt của Giang Uyển Nhu sốt ruột nói: "Anh hai nhà họ Lý, có thể nhờ anh giúp một việc được không?"
"Việc gì?" Lý Thâm mặt không thay đổi nói.
Giang Uyển Nhu muốn nói cái gì, lại bận tâm ân oán ngày xưa, sợ Lý Thâm không đáp ứng cô ta, kéo ống tay áo của Lý Tam Hoành, "Anh rể..."
Lý Tam Hoành kiên nhẫn mở miệng, "Anh hai, em rể của em buổi sáng đi thị trấn, đến bây giờ còn chưa trở về, anh có thể đi vào thị trấn tìm cậu ta với em một chuyến hay không?"
Tìm Lâm Gia Đống?
Lý Thâm cảm thấy cũng kỳ lạ, Lâm Gia Đống xảy ra chuyện sao lại tới tìm anh?
Người khác không biết ân oán giữa bọn họ, chẳng lẽ Giang Uyển Nhu không nhớ rõ sao?
Anh là người lấy ơn báo oán sao? Rõ ràng là không!
Thái độ của Lý Thâm rất lạnh lùng, "Không đi!"
Dứt lời, muốn đóng cửa!
"Anh hai nhà họ Lý," Giang Uyển Nhu cũng sốt ruột, "Vậy anh có thể bọn em mượn xe đạp một chút không?"
"Không cho mượn!" Lý Thâm thẳng thắn trả lời, giọng điệu trào phúng, "Cô không biết tôi biết cậu ta gặp chuyện liền cảm thấy rất vui sao?"
Giang Uyển Nhu nghẹn họng.
Mọi người cũng không biết ân oán giữa Lý Thâm và Lâm Gia Đống, không ngờ anh lại nói như vậy, ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Thái độ thấy c.h.ế.t không cứu này cũng quá hợp tình hợp lý! Không sợ bị người ta chỉ trích sau lưng sao?
Lý Thâm dứt lời, muốn đóng cửa lại.
"Làm sao vậy?" Thẩm Y Y đi ra.
"Vợ" Lý Thâm nghe thấy giọng nói của cô, quay đầu lại nhìn cô.
Giang Uyển Nhu nhìn thấy cô, trong mắt chợt lóe lên một tia chán ghét.
Thẩm Y Y chú ý tới, giật giật khóe môi, "Muốn tìm Lâm Gia Đống?"
"Không liên quan đến cô." Lý Thâm vừa rồi không thèm nể mặt cô ta, Giang Uyển Nhu cũng biết hai vợ chồng này nhất định sẽ không giúp cô ta.
Dứt khoát trở mặt, vừa định nói với Lý Tam Hoành đến nhà thôn trưởng cũ xem thế nào, xem có thể mượn xe đạp đi tìm hay không.
"Tôi biết anh ta ở đâu." Thẩm Y Y lại mở miệng, "Có lẽ là đang ở cục công an đấy."
Giang Uyển Nhu quay ngoắt lại nhìn về phía cô.
Thẩm Y Y thì nhìn về phía cha Lý mẹ Lý đang đứng ở trước cửa nhà cũ nhà họ Lý, nói, "Cha, mẹ, hôm nay chợ đen bị người ta phát hiện, Lâm Gia Đống cũng nằm trong số trong đó, con vừa vặn đi ngang qua, anh ta còn ném một gói đồ gì đó vào trong sọt của con..."
"Cái gì?" Mẹ Lý vừa nghe xong liền trở nên vội vàng, "Vậy con có sao không?"
"Con không sao cả." Thẩm Y Y nói, "Những người đó đều nhìn thấy, biết con bị oan uổng, chỉ tịch thu túi đồ kia rồi để cho con trở về."
Mẹ Lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức tức giận nói, "Thật sự là thằng trời đánh, gặp chuyện mà còn muốn kéo con xuống nước? Chắc chắn là kẻ có ý định xấu! Nếu thật sự bị bắt đi cũng là chuyện tốt, nên bị hành hình, thả sông, cạo trọc đầu, sau này sinh con trai không có lông mày!"
Mẹ Lý xong, nhìn về phía Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành, vốn bà cũng mấy muốn để cho con trai mình đi tìm người vào buổi tối, nhưng nói như thế nào hai nhà cũng là họ hàng, bà cũng không tiện nói gì.
Lần này được rồi, cho dù thế nào cũng không được đi! "Lý Đại Bân Lý Tam Hoành, mau về nhà, không được đi tìm!"
Lý Đại Bân đương nhiên là nghe mẹ mình, lập tức trở về.
Lý Tam Hoành do dự một chút, rất là khó xử, "Mẹ, Gia Đống giúp chúng ta rất nhiều..."
"Con!" Mẹ Lý tức giận, "Được, nếu nó đã giúp con rất nhiều, vậy con cứ đi tìm đi."
Mẹ Lý nói xong, nhìn về phía Thẩm Y Y cùng Lý Thâm, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hòa ái dễ gần, "Đứa hai, con dâu hai, hai con cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, " Lý Thâm đáp một tiếng, đóng cửa lại.
Trong nháy mắt bọn họ đóng cửa, nhà cũ nhà họ Lý cũng "phanh" một tiếng đóng cửa lại.
"Chị, anh rể.", Giang Uyển Nhu sắp khóc, nhìn về phía Giang Ái Linh và Lý Tam Hoành, hoảng hốt, "Làm sao bây giờ?"
Giang Ái Linh biết được Lâm Gia Đống rất có thể đã bị bắt liền có chút sợ hãi, việc này có liên lụy đến nhà bọn họ hay không?
Nhưng ngoài mặt lại nói, "Em đừng nghe Thẩm Y Y nói, cô ta chính là không muốn thấy chúng ta sống tốt, em rể chưa chắc đã bị bắt."
"Vậy chúng ta đi xem một chút đi?" Ngữ khí Giang Uyển Nhu mang chút cầu xin.
Giang Ái Linh có chút không được tự nhiên, "Bây giờ trời tối rồi, không đi được, em về nhà chờ trước đi, chờ sáng mai chị bảo anh rể em lên thị trấn xem một chút, được không?"
Lý Tam Hoành buổi tối cũng không dám một mình chạy vào thị trấn, phụ họa nói, "Đúng vậy, Uyển Nhu, em về nhà nghỉ ngơi cho tốt trước, chờ ngày mai trời sáng anh liền vào thị trấn hỏi thăm."
Vợ chồng Lý Tam Hoành đều nói như vậy, Giang Uyển Nhu cho dù sốt ruột cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý đề nghị của bọn họ, về nhà.
Giang Ái Linh cũng không nói muốn ở lại với Giang Uyển Nhu, về nhà ngủ với Lý Tam Hoành.
Ở bên phía Thẩm Y Y, sau khi đóng cửa lại, Lý Thâm liền ôm lấy eo cô.
Vừa đi về phòng, Lý Thâm vừa hỏi, "Vợ, sao em không nói cho anh biết chuyện này?"
Thẩm Y Y liếc mắt nhìn anh, muốn phán đoán xem là anh đang ghen với Lâm Gia Đống hay là đang lo lắng cho cô.
Lý Thâm chú ý tới ánh mắt nhỏ bé của cô, đứng vững, tay kia cũng đỡ lấy eo cô, "Vợ, anh không phải đang ghen!"
???
Thẩm Y Y thoáng kinh ngạc, "Em đang nghĩ cái gì anh cũng biết?"