Tần Mỹ Liên tức giận: “Chẳng lẽ tôi sẽ lừa người ta sao? Nếu là giả, chẳng phải sẽ bị vạch trần rất dễ dàng sao? Anh ta có đi nhặt rác, tại khu Xx, gần đây dường như không thấy anh ta đi nhặt nữa, nhưng hai người bạn của anh ta thì vẫn đang nhặt, mấy người đi hỏi thăm chút là biết!"
"..." Lời nói này có lý có cứ, có nhân vật có địa điểm, không thể không khiến người ta tin tưởng mấy phần!
Nhưng…
Chồng Thẩm Y Y là một kẻ nhặt rác sao?
Tin tức này, ngày hôm sau đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ trường học.
Chuyện "chồng Thẩm Y Y là một tên nhặt rác" này đã gây nên sóng to gió lớn!
Có người cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người đau đớn vật vã, Thẩm Y Y ưu tú như vậy, sao lại gả cho một người đàn ông nhặt rác chứ?
Hôm sau khi Thẩm Y Y đi học, nhìn thấy ánh mắt của đám người như có như không đã cảm thấy rất kỳ quái, khi đi học, ngay cả giảng viên cũng nhìn cô nhiều hơn mấy lần. Mãi đến khi tan học, Hoàng Mai kéo cô nói với cô tiền căn hậu quả mọi chuyện, cô mới biết được là vì sao, có chút cạn lời.
"Y Y, anh Thâm..." Hoàng Mai thận trọng cân nhắc từ ngữ, sợ hãi không cẩn thận sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Y Y.
"Muốn hỏi chồng tôi có phải đi nhặt rác hay không?" Thẩm Y Y hỏi thẳng.
Hoàng Mai không ngờ Thẩm Y Y sẽ nói ra thản nhiên như vậy, sửng sốt giây lát.
"Phải, cũng không phải: “ Thẩm Y Y nói: “Nói chính xác hơn, anh ấy là thu gom đồ bỏ đ!"
Hàm nghĩa chữ "nhặt", chữ “thu” là khác nhau, mặc dù Thẩm Y Y không nhất thiết cường điệu chi tiết này, bởi vì ở trong mắt người khác, chỉ cần dính với hai chữ "rác rưởi" thì đều không thể diện. Nhưng mà cô và Hoàng Mai cũng coi như là mới quen đã thân, cho nên vẫn muốn nói rõ ràng với cô ấy.
Hoàng Mai nghe hiểu, cũng nhìn ra thái độ của Thẩm Y Y. Cô hoàn toàn không thèm để ý người khác có biết chồng cô là kẻ thu gom rác rưởi hay không, thậm chí thái độ lúc cô nhắc đến chồng cô còn hơi tự hào, dường như chồng cô đang làm chuyện gì đáng để cô tự hào.
Hoàng Mai cũng không băn khoăn nữa, cô làm bạn với Thẩm Y Y, vốn dĩ không phải vì chồng cô là người thế nào, người ta đã không để ý, cô ấy có gì mà phải để ý?
Ưu tú của Thẩm Y Y đã ngăn cản không ít phiền phức cho cô, chí ít không người nào dám đến trước mặt Thẩm Y Y tìm đường chết, chế giễu chồng cô thế nào, tại sao gả. Nhưng sau lưng Thẩm Y Y, những người kia lại nghị luận sôi nổi. Mặc dù Thẩm Y Y đã dự đoán sẽ xuất hiện cảnh tượng này, nhưng khi nghe được người khác nhắc tới Lý Thâm thì dùng giọng điệu rất phách lối, vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đến mức khi về đến nhà, ngay cả Lý Thâm cũng đã nhận ra cảm xúc của cô kỳ lạ.
"Vợ? Sao vậy?" Chạy sang, Lý Thâm ôm Thẩm Y Y, gạt tóc thấm mồ hôi của cô, hỏi.
"Chuyện anh thu gom phế liệu đã lan truyền trong trường học của bọn em.” Thẩm Y Y thuận theo làm ổ trong lòng anh, để mặc cho anh lau mồ hôi cho cô.
"Đã truyền ra một vài ngôn luận không hay?" Lý Thâm sớm đã đoán trước hỏi.
"Ừm.” Sắc mặt Thẩm Y Y bất ngờ, phùng má giống như một con cá nóc đang giận dữ.
Lý Thâm bóp thịt trên mặt cô, mặt cô rất nhỏ, xương cũng rất nhỏ, rất mềm dai, buồn cười nhẹ giọng nói: "Không phải đã sớm dự liệu được sao? Sao còn tức giận nữa?"
"Dự liệu được là một chuyện, nhưng chính tai nghe được lại là một chuyện.” Thẩm Y Y chôn đầu trong lòng anh, u ám nói: “Em không thích nghe bọn họ nói anh như vậy, em nghe em sắp bị chọc giận phát điên!"
Lý Thâm xoa tóc của cô, trấn an cô từng chút một.
Không bao lâu, Thẩm Y Y lại giật tay của anh xuống, ôm vào trong lòng, vẻ mặt xin lỗi nói: “Anh Thâm, thật lòng xin lỗi, là em liên lụy anh rồi."
"Nói cái gì đó?" Tay kia của Lý Thâm gõ đầu của cô: “Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, anh ước gì có thể để cho người cả trường em đều biết em là vợ anh, về phần những lời nói không hay kia, bọn họ muốn nói thì cứ nói thôi, dù sao em là người của anh!"
Lý Thâm ôm cô, ngữ khí bá đạo.
Những người kia chẳng phải là cảm thấy vợ anh rất ưu tú, anh không xứng với cô sao? Nhưng vợ anh chính là của anh, ai cũng không cướp đi được, bọn họ chỉ có hâm mộ mà thôi!
Thẩm Y Y bị lòng tham chiếm hữu và đắc ý trong giọng của anh làm chọc cười, cuối cùng cảm xúc đã không thấp đến đáy nữa, tức giận đánh yêu anh một cái: “Học được đắc chí rồi à?"
Lý Thâm cười.
Thẩm Y Y trở mình, nói chuyện phiếm cùng Lý Thâm, nói: "Anh biết là ai truyền không?"
"Ai?" Lý Thâm thuận theo cô hỏi.
Thẩm Y Y quay đầu: “Chính là bạn cùng phòng của em, là người mà không có chào hỏi. Không biết cô ta có thành kiến gì với em, đâu đâu cũng nhằm vào em, lần này chuyện liên quan tới anh cũng là cô thêm mắm thêm muối tuyên truyền khắp nơi! Má nó, cẩn thận đừng động vào em, nếu không em cho cô ta biết thế nào là lễ độ!"
Thẩm Y Y giận dữ nói tục, cô không phải là người sẽ nói xấu người khác ở sau lưng, nhưng Tần Mỹ Liên thật sự làm cô cảm thấy chán ghét.
"Trước đó anh từng gặp cô ta.” Lý Thâm bỗng nhiên nói.
Thẩm Y Y đã sớm biết trước đó bọn họ từng gặp, nếu không phải từng gặp qua, Tần Mỹ Liên sẽ không biết Lý Thâm đang làm thu gom phế liệu.
Lý Thâm thấy cô không thèm để ý, gẩy gẩy tóc của cô, còn nói: “Anh biết một chuyện của cô ta!"
"Chuyện gì?" Thẩm Y Y ngửa đầu nhìn về phía anh.
...
Vốn dĩ Thẩm Y Y không có ý định so đo quá nhiều với Tần Mỹ Liên, mặc dù Tần Mỹ Liên cố ý gièm pha Lý Thâm, nhưng dù sao chuyện Lý Thâm thu gom phế liệu là sự thật, thời đại này vẫn tồn tại thành kiến với người buôn bán, chớ nói chi là thu gom phế liệu. Coi như không có Tần Mỹ Liên, cũng nhất định sẽ có những người khác, dạng tin đồn này là chuyện sớm hay muộn. Cho nên nếu Tần Mỹ Liên vẫn giống như trước đó, chỉ trốn tránh ở sau lưng Thẩm Y Y nói, cô cũng sẽ không cố ý đi tìm Tần Mỹ Liên gây phiền phức. Nhưng không ngờ, sự việc lại trùng hợp như vậy. Lúc ấy Thẩm Y Y đi vệ sinh, hiện tại nhà vệ sinh rất đơn sơ, mặc dù là phòng chia tách nhỏ nhưng không có cửa, gian Thẩm Y Y ngồi chính là gian thứ hai từ dưới lên, ngay lúc cô đang chuẩn bị đi ra, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
"Mỹ Liên, chúng tôi đã theo vị trí cậu nói xem thử rồi, đúng là có hai người đàn ông đang thu gom rác rưởi ở gần đó, chúng tôi hỏi anh ta có biết anh Thâm không, bọn chúng nói đó là đại ca của bọn chúng, anh ta đúng là tên thu gom rác rưởi!"
"Tôi đã nói tôi không có gạt ai mà, các cậu còn không tin.” Là giọng của Tần Mỹ Liên, giọng nói đắc ý trộn lẫn khinh thường.
"Có điều anh ta lại còn có đàn em nữa chứ, thoạt nhìn là có chút năng lực!"
"Đại ca nhặt rác, thì vẫn là nhặt rác.” Tần Mỹ Liên cười khẩy.
Đồng bạn của cô ta cười hai tiếng: “Đúng đúng đúng, ánh mắt của Thẩm Y Y quả thật có chút kém, ôi!"
"Có thể coi trọng người đàn ông như vậy, cô ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, ban đêm đi ngủ, không chừng còn phải ngửi mùi thối rác rưởi...” Tần Mỹ Liên cười khẩy hạ thấp Thẩm Y Y, chỉ là lời còn chưa dứt, cô ta đã thấy Thẩm Y Y từ gian phòng nhỏ đi ra, lời vừa tới môi đã lập tức nuốt lại rồi.
Còn không đợi cô ta kịp phản ứng, đã thấy Thẩm Y Y đến gian vệ sinh đầu tiên, sau đó một cái đồ lau nhà lập tức bay về phía cô ta.
"A!" Đồng bạn của cô ta vội vàng tránh.
Cô ta cũng muốn tránh, nhưng không tránh thoát, đồ lau nhà tanh hôi lao thẳng tới, những sợi vải bên trên đồ lau nhà còn dính vật thể không xác định nhão nát đã chụp xuống đầu cô ta.