“Anh hai!” Giọng nói của Tiểu Bảo từ bên trong truyền ra: “Anh nói sai rồi, bà không lớn tuổi, bà còn trẻ!”
Tiểu Bảo láu cá, uốn nắn anh hai cậu xong, mới cười hi hi nói với bà nội cậu: “Nhưng chúng con đã lớn rồi, bà nội, sau này bà không cần vất vả như vậy nữa, những việc này cứ để chúng con làm, bà mau sang bên kia ngồi đi!”
Mẹ Lý: “...”
Nhìn thấy hai anh em này muốn xông tới, mẹ Lý vội bỏ giẻ lau và chổi lông gà xuống: “Được rồi được rồi, bà không làm nữa, đều để hết cho các con làm!”
Nói xong liền đi tới chỗ Thẩm Y Y, giữa đường bỗng nhiên cười cảm khái một câu: “Hóa ra bị người ta mắng không cho làm việc là cảm giác này!”
Thẩm Y Y:???
Tò mò: “Cảm giác gì ạ?”
Mẹ Lý rất khẳng định nói: “Cảm giác rất sướng!”
Thẩm Y Y: “...”
Đang nói chuyện, ngoài cửa truyền tới tiếng kinh hỉ: “Mẹ, chị hai!”
Thẩm Y Y và mẹ Lý cùng ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Ái Linh từ cửa ló đầu vào, cẩn thận cười.
Thẩm Y Y??
Giang Ái Linh lại phát bệnh rồi? Tới chỗ cô còn kèm theo nụ cười lấy lòng?
Mẹ Lý cũng ngơ ngác và chán ghét, quỷ biết Giang Ái Linh lại đang suy nghĩ lệch lạc gì!
Giang Ái Linh bất động thanh sắc nhìn quanh sân một vòng, phát hiện họ không dẫn Lang Nha về, lúc này mới đẩy cửa đi vào, cật lực điều chỉnh biểu cảm của mình, để mình trông càng thêm ôn hòa.
Sau đó mới nói: “Chị hai, không ngờ anh chị thật sự về rồi, vừa nãy em nhìn thấy anh hai đi nấu nước, còn tưởng là mắt em có vấn đề!”
“Mắt không có vấn đề, cho nên não cô mới có vấn đề?” Thẩm Y Y trào phúng.
Giang Ái Linh nghẹn lời, bất ngờ vì không có nét mặt phẫn nộ, chỉ là cười ngượng giả vờ không nghe hiểu lời nói chêm chọc: “Không có, não em có thể có vấn đề gì. Phải rồi, mẹ.”
Giang Ái Linh chuyển chủ đề một cách chiến lược, nhìn sang mẹ Lý: “Cha không sao chứ? Hôm đó nghe nói ông ấy ngã, con sợ muốn chết, nghĩ quay về nói với Tam Hoành một tiếng nên không đi theo, sau đó khi chúng con tới huyện tìm mọi người, mới biết anh rể đưa cha tới bệnh viện tỉnh rồi!”
“Vậy sao?” Mẹ Lý cười lạnh, mấy năm trước bởi vì Lý Tam Hoành nghe lời Giang Ái Linh, không hiếu kính lương thực cho họ, khiến bà với cha Lý đều lạnh lòng, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lý Tam Hoành.
Nhưng nói đoạn tuyệt quan hệ, lại có cha mẹ nào thật sự có thể đoạn tuyệt quan hệ với con trai?
Bởi vì mấy năm nay, quan hệ giữa Lý Tam Hoành và Giang Ái Linh cũng ngày càng tồi tệ, họ còn từng nghĩ, ngày nào đó Lý Tam Hoành nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Ái Linh, hoàn toàn thất vọng với cô ta, sẽ hiểu nỗi khổ tâm của họ!
Nhưng không ngờ Lý Tam Hoành nghe lời họ, nói đoạn tuyệt quan hệ liền đoạn tuyệt quan hệ!
Bình thường ngoài lúc chạm mặt ở nhà, gọi hai câu cha mẹ, thật sự chưa từng nghĩ sẽ cúi đầu nhận sai, khôi phục quan hệ với họ!
Lần này, cha Lý ngã, đến bệnh viện thành phố, bà ở chỗ Đại Nha ở huyện hai ngày, tuy Lý Đại Bân làm con trai cả không cùng cha Lý tới bệnh viện thành phố, nhưng ban ngày vẫn sẽ tới huyện hỏi thăm tình hình của cha Lý.
Mà Lý Tam Hoành thế mà không tới một lần!
Mẹ Lý thật sự nguội lòng, cũng hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này!
Cho nên Giang Ái Linh lấy Lý Tam Hoành ra xoa dịu lòng mẹ Lý, chẳng những đánh sai bàn tính, còn khiến cơn giận của mẹ Lý tăng vọt lên.
Thậm chí bà không muốn nói nhảm với Giang Ái Linh nữa, nhìn trái ngó phải, bỗng nhiên nhanh chân đi lấy cây chổi lông gà bà vừa mới quét bụi lên, không nói hai lời vẫy lên người Giang Ái Linh.
“Lại có ý định xấu xa gì? Hả? Cái thứ xấu xa như mày, đúng là một ngày không đánh một ngày chưa chịu thôi, tao đánh c.h.ế.t cái đồ xấu xa mày, phi, mau cút cho tao.”
“A!” Giang Ái Linh vừa tránh vừa kêu thảm: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không có ý xấu gì! A!”
Mẹ Lý đánh liên tục, không có ý thủ hạ lưu tình.
Nhưng Giang Ái Linh lại không chạy, mà vừa tránh vừa gọi Thẩm Y Y: ‘Chị hai, chị khuyên mẹ giúp em với, em thật sự không có ý khác, chỉ là thấy chị về, bèn muốn tới chào chị thôi!”
Thẩm Y Y và mẹ Lý thản nhiên!
Giang Ái Linh bị đánh trúng, hít hà một tiếng, bỗng nhiên giống như là mặc kệ tất thảy, dừng lại.
Mẹ Lý thấy cô ta dừng lại, ngược lại không dám đánh nữa, nhìn Thẩm Y Y một cái!
Giang Ái Linh thấy vậy, trong lòng kinh hỉ, chiêu này quả nhiên hữu hiệu!
Cô ta dứt khoát nhắm mắt: “Thực ra, chị hai, lần này em thật sự ôm lòng hối hận mà tới, trước đây là em hồ đồ, tính tình cũng không tốt, làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh chị, em chân thành xin lỗi anh chị, nếu anh chị đánh em một trận có thể nguôi giận, vậy thì cứ đánh đi, em tuyệt đối không tránh!”
Lúc này, Giang Ái Linh có ý định gì, Thẩm Y Y đã biết.
Một năm trước, Giang Ái Linh từng vì Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu đỗ đại học, mặt dày mày dạn muốn bám lấy họ!
Lần này, tới lượt cô rồi?
Thẩm Y Y nhất thời không biết nên cười Giang Ái Linh ngây thơ hay ngu dốt, cô cho Giang Ái Linh ảo giác rằng cô dễ lấy lòng như thế khi nào?
“Mẹ, tiếp tục đánh, đánh mạnh chút.” Thẩm Y Y nhàn nhạt bổ sung một câu.
“Được!” Mẹ Lý lập tức giống như uống một viên thuốc định thần, Thẩm Y Y bảo bà đánh, bà liền đánh, Thẩm Y Y bảo bà đánh mạnh, bà thật sự đánh mạnh.
Giang Ái Linh:???
Trước khi Thẩm Y Y thi đại học, cô ta đã lĩnh lược sự lợi hại của Thẩm Y Y, một lời không hợp liền thả Lang Nha, cho nên lần này cô ta tới, vốn dĩ cũng là chuẩn bị chịu chút khổ.
Nhưng cô ta không ngờ Thẩm Y Y lại sẽ nhẫn tâm tàn độc như vậy, cũng không ngờ mẹ Lý lại nói đánh là đánh!
Tuy bây giờ là mùa đông, mặc khá dày, nhưng mẹ Lý rất xảo quyệt, chuyên chọn những chỗ yếu mỏng của cô ta mà đánh, hơn nữa hai năm nay cô ta đã gầy đi rất nhiều, chân toàn là xương, chổi lông gà đánh lên xương, quả thực là đau đớn dữ dội!
Cô ta rất muốn dứt khoát giở trò vô lại nằm ỳ trên đất, nhưng lý trí nói cho cô ta biết cái này không được, Thẩm Y Y sẽ bảo mẹ Lý đánh mạnh hơn!
Mẹ chồng đánh con dâu, cho dù báo công an cũng chưa chắc sẽ thụ lý!
Cho nên sau khi Giang Ái Linh chịu hai cái liền không chịu nổi nữa, tránh đi chạy ra ngoài: “Shh! A! Mẹ! Đau! Chúng ta, a! Con, lần lần sau sẽ tới xin lỗi mẹ!”
Nói chuyện cũng không lưu loát nữa!
“Đồ đàn bà đê tiện không có ý tốt.” Trời mùa đông, mẹ Lý đánh tới mức nhễ nhại mồ hôi, mặt cũng đỏ lên, nhìn bóng lưng Giang Ái Linh chửi một tiếng: “Tới một lần đánh một lần.”
Thẩm Y Y nhìn, không quan tâm, cầm một cái khăn tay đưa cho mẹ Lý: “Mẹ, lau mồ hôi đi.”
Mẹ Lý vốn muốn thuận tay nhận lấy, nhìn khăn tay của Thẩm Y Y, rất trắng trẻo, sợ làm bẩn, lại có hơi ngại lấy, bèn dùng tay tùy ý lau: “Không có mồ hôi gì, chỉ là bị Giang Ái Linh chọc tức đỏ mặt thôi!”
Thẩm Y Y cũng không biết tâm tư của mẹ Lý, thu khăn tay lại.