Mẹ Lý cũng vừa từ chỗ Lý Đại Nha về, sau khi ở đây một lúc liền về trước.
Thẩm Y Y với Tiểu Bối ngồi một lúc, đợi Lý Thâm nấu nước nóng xong mang về, cô dẫn Tiểu Bối đi tắm rửa trước.
Họ tắm rửa xong, ba đứa con trai cũng dọn dẹp hòm hòm, Thẩm Y Y đưa Tiểu Bối về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Ba đứa con trai và Lý Thâm thì lấy nước nóng tắm rửa, đợi sau khi họ tắm xong, đã chạng vạng rồi.
Bên phía nhà cũ đã nấu cơm xong, Chu Phong Thu nấu phụ, sau khi nấu xong tới gọi Thẩm Y Y bọn họ tới ăn cơm.
“Lão Chu, anh không ăn cơm rồi về sao?” Thẩm Y Y gọi Chu Phong Thu lại.
Một năm không gặp, Chu Phong Thu mập lên không ít, sắc mặt trông cũng tiều tụy rất nhiều, nhưng cả người có thể thấy rõ sự vui vẻ và dịu dàng, nhìn ra được, trạng thái này của anh ta là chăm sóc con mà ra.
Quả nhiên, Chu Phong Thu cười: “Hôm nay không ăn được, hai thằng nhãi nhà chúng tôi rất nghịch, Đại Nha không chăm sóc nổi, tôi phải quay về nấu cơm, ngày mai đi! Ngày mai tôi với Đại Nha dẫn con về cho các người gặp, các người còn chưa từng gặp nhỉ? Còn có Đại Nha, nếu cô ấy biết cô về, không biết sẽ vui cỡ nào!”
Thẩm Y Y cũng cười: “Vậy được, nhưng ngày mai mọi người đừng về, trời lạnh, Khoái Khoái và Lạc Lạc còn nhỏ như vậy, bị cảm thì không tốt, ngày mai chúng tôi tới huyện thăm các người, vừa hay đi dạo phố!”
Khoái Khoái và Lạc Lạc là tên mụ của hai đứa con trai của Chu Phong Thu.
Chu Phong Thu suy nghĩ một chút, gật đầu cười nói: “Vậy được!”
“Vậy anh đợi chút.” Thẩm Y Y quay về nhà lấy ra một ít thịt khô từ trong túi cho Chu Phong Thu cầm về, trong đó còn có một số thứ trẻ con ăn: “Cầm về cho Khoái Khoái và Lạc Lạc ăn.”
Chu Phong Thu không từ chối, cười nhận lấy.
Đợi sau khi anh ta đi, Thẩm Y Y bọn họ tới bên nhà cũ ăn cơm!
Nhà cũ vẫn mang dáng vẻ trước kia, nhưng nhìn giống như nhỏ hơn năm trước rất nhiều, chỗ mẹ Lý ở vẫn xem là chỉnh tề sạch sẽ, chỗ Lý Tam Hoành bọn họ trông lộn xộn hơn nhiều, giống như rất lâu không dọn dẹp vậy.
Đặc biệt là trên đất, nước đổ khắp nơi, vốn dĩ là đất bùn, vừa dính nước, trên đất lập tức biến thành bùn nhão, Thẩm Y Y bọn họ phải nhón chân tìm đá mới có thể tới.
Giang Ái Linh đi ra nhìn thấy, lập tức mắng con gái lớn Xuân Phượng của cô ta: “Ai bảo con đổ nước ở đây? Có biết là người khác phải đi không? Hả? Làm bẩn giày, quần của bác trai bác gái con thì phải làm sao?”
Xuân Phượng rất ấm ức, không dám nói lại câu nào.
Giang Ái Linh lại cười ngượng nói với Thẩm Y Y: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chị hai chị đừng để ý!”
Thẩm Y Y nhìn cô ta một cái, bây giờ người phụ nữ này thật giỏi nhịn!
Thẩm Y Y cũng không để ý tới cô ta, nét mặt tự nhiên đi ngang qua Giang Ái Linh.
Sắc mặt Giang Ái Linh hơi cứng lại, rất nhanh khôi phục tự nhiên, đưa mắt dõi theo Thẩm Y Y bọn họ đi vào nhà chính.
Bên kia Hà Chiêu Đệ nghe thấy Thẩm Y Y bọn họ tới, đỡ bụng đi ra.
Bởi vì bụng to, động tác của cô ấy hơi chậm chạp, cả người cũng không vàng vọt giống như năm ngoái Thẩm Y Y nhìn thấy cô ấy nữa, có thể nhìn ra một năm gần đây cô ấy được chăm rất tốt.
Chuyện Hà Chiêu Đệ mang thai, cha mẹ Lý đã từng nói qua trong thư, họ đều biết.
Tuổi của Hà Chiêu Đệ cũng không nhỏ nữa, nhưng bây giờ hầu hết mọi người vẫn rất tín phụng việc nhiều con nhiều phúc, có thể sinh thì sinh, nếu có mà sảy mất, đó là âm đức, cho nên Hà Chiêu Đệ giữ lại cũng không kỳ quái!
Thẩm Y Y bọn họ ngoài chúc mừng, dĩ nhiên cũng không nói gì.
Hà Chiêu Đệ nhìn thấy Thẩm Y Y bọn họ, cười gọi một tiếng: “Em hai, em dâu, các em về rồi?”
“Chị dâu.” Thẩm Y Y và Lý Thâm cũng chào một tiếng, sau đó liền xoay đầu giúp mẹ Lý bày ghế lấy bát đũa, vừa gọi ba đứa con trai: “Không phải ông ở trong phòng sao? Mau đi gọi ông ra!”
Bốn đứa con còn có mấy đứa con của anh chị cả cười hi hi tràn vào phòng cha mẹ Lý giống như tổ ong.
Hà Chiêu Đệ vốn có ý muốn nói thêm vài câu, nhưng thấy Thẩm Y Y vẫn giữ thái độ không lạnh không nhạt với cô ấy giống như trước, cũng im lặng.
Tìm kiếm Lý Đại Bân, Lý Đại Bân đang gánh nước.
Thấy vậy, Hà Chiêu Đệ mím môi, lại nhìn vợ chồng Thẩm Y Y được mẹ Lý chiêu đãi nhiệt tình.
Thẩm Y Y vô ý chú ý tới ánh mắt của cô ấy, nhìn Lý Đại Bân đang gánh nước trong sân, nghĩ tới gì đó, hỏi Lý Thâm: “Vừa nãy anh tới đây nấu nước, đã dùng hết nước rồi?”
“Đã dùng không ít.” Lý Thâm không hiểu vì sao cô hỏi như vậy, sau đó nhìn thấy sắc mặt của Hà Chiêu Đệ, hiểu ra, nhíu mày.
Giọng nói của Thẩm Y Y không cao không thấp, vừa hay tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Dĩ nhiên Hà Chiêu Đệ cũng nghe thấy, không ngờ Thẩm Y Y sẽ tỉ mỉ phát hiện dị thường của cô ấy như vậy, hỏi ra trước mặt mọi người, sắc mặt cô ấy có chút ngượng ngập, muốn nói gì đó cứu vãn.
Mẹ Lý chú ý tới nét mặt của cô ấy, trong lòng hận sắt không thành thép, không biết đứa con dâu này đang suy nghĩ lung tung cái gì, lẽ nào còn sót mấy thùng nước đó?
Bình thường đồ hai vợ chồng thằng hai gửi về, đại khái là nghĩ bây giờ họ ăn chung với gia đình anh cả, cho nên gửi không ít, không biết Hà Chiêu Đệ đã ăn bao nhiêu, dùng bao nhiêu, bây giờ lại so đo mấy thùng nước đó!
Mẹ Lý vội vàng nói: “Dùng thì dùng, đi gánh nữa là được, dù sao thì bây giờ chúng ta gánh nước ở giếng nước các con đào, rất tiện!”
Mẹ Lý đặc biệt nhấn mạnh “giếng nước các con đào”.
Thực ra Hà Chiêu Đệ cũng không phải sót mấy thùng nước, chỉ là nhìn thấy mẹ Lý hàn huyên ân cần với Thẩm Y Y bọn họ, mà Lý Đại Bân lại ở một bên gánh nước, trong lòng có hơi mất cân bằng mà thôi.
Lúc này bị nói như vậy, sắp ngại tới mức hận không thể vùi đầu vào trong đất, vội vàng giải thích: “Phải phải, dùng thì dùng, để Đại Bân đi gánh nước, rất tiện.”
Thẩm Y Y khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không bảo Lý Thâm đi gánh nước.
Vừa hay đám trẻ đẩy cha Lý đi ra, cả nhà bèn ngồi xuống bắt đầu ăn cơm tối.
Ăn cơm xong, Thẩm Y Y bọn họ cũng không vội về, ngồi trong nhà chính sưởi ấm.
Chỗ nhiều trẻ con luôn rất náo nhiệt.
Tụi Hà Vệ Đông tới tìm Nhị Bảo chơi, ở trong nhà chính vật tay, con trai đều rất hứng thú, hưng phấn vây quanh xem.
Còn con gái, Đại Hoa đi làm ở huyện thành không có nhà, Nhị Hoa và Tiểu Hoa tết tóc cho Tiểu Bối.
Mẹ Lý nhìn, phát hiện Thẩm Y Y đang hưng phấn nhìn Nhị Bảo vật tay, kéo Lý Thâm đi vào phòng, còn đóng cửa lại.
Nhìn động tác quen thuộc này, không cần nghĩ Lý Thâm cũng biết mẹ anh lại sắp hỏi cái gì.
Mẹ Lý vào phòng, mới phát hiện mình túm cánh tay của Lý Thâm.
Từ nhỏ đã không thân, nhìn bộ dạng không cảm xúc của Lý Thâm, mẹ Lý vẫn có chút ngại ngùng, buông anh ra.
Lý Thâm ý thức được, sắc mặt dịu lại: “Mẹ, mẹ có việc gì cứ nói thẳng là được!”
Lý Thâm hỏi như vậy, mẹ Lý lại có hơi ngại nói: “Mẹ chỉ muốn hỏi một chút, các con ở thủ đô sống như thế nào?”
“Rất tốt.” Lý Thâm nói.
“Nhà thông gia đều đối tốt với con chứ?” Mẹ Lý đi vào chủ đề chính, biểu cảm có chút thấp thỏm.