Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 206

Triệu gia cố ý dặn dò Kha Tu Nhiên một phen, Kha Tu Nhiên có qua có lại lại, tất nhiên dồn hết tâm sức sai người tung hết vụ việc từ đầu tới đuôi ra ngoài, trong một ngày ngắn ngủi, người của toàn kinh thành đều biết Tưởng Nguyễn là bị kẻ khác vu oan hãm hại nên mới bị bắt vào ngục. Không chỉ có vậy, từng chi tiết cũng được truyền ra. Đoạn tình năm xưa của Hồ Thiên Thu và Nhị di nương cũng bị phơi bày trước mắt mọi người, vì vậy chiếc nón xanh trên đầu Tưởng Quyền càng thêm xanh xanh tươi tốt.

Nhưng mọi người chẳng hề đồng tình với Tưởng Quyền, chỉ vì từ lúc Tưởng Nguyễn bị bắt nhốt đến khi ra khỏi ngục giam, thân là cha ruột ấy vậy mà Tưởng Thượng thư chưa bao giờ tới thăm Tưởng Nguyễn lấy một lần, ngày đó trên công đường cũng không thấy bóng dáng Tưởng Quyền. Con người luôn mang lòng đồng tình người yếu, trước kia chỉ thấy Hoằng An quận chúa từng bước đi lên tiền đồ rực rỡ vinh hoa như gấm, không ngờ nàng ở Tưởng phủ lại trãi qua cuộc sống như trong dầu sôi lửa bỏng, thật sự rất đáng thương.

Nhị di nương bị xử chém lập quyết, định ngày hôm sau sẽ chém đầu ở Ngọ môn, sấm rền gió cuốn, đối với sự việc lần này Kha Tu Nhiên hết sức để ý. Tất nhiên, sau khi Hồ Thiên Thu bị bãi quan, Kha Tu Nhiên sẽ ngồi lên vị trí cao nhất ở Ngự sử đài, không chỉ có vậy, ban đầu lúc vạch tội Hồ Thiên Thu, gần hơn phân nửa quan viên trong Ngự sử đài đều bị dính líu, xử lý một lúc nhiều người như vậy, Ngự sử đài lại được thanh tẩy lần nữa, hiện nay người bên phe Hồ Thiên Thu khi xưa chẳng còn một ai. Nhóm người mới trong Ngự sử đài hoàn toàn được thay mới, Ngự sử đài trãi qua mấy mươi năm hủ bại, nghênh đón sinh cơ mới, việc này nói sau.

Cả nhà Lý thượng thư ngoại trừ Lý thượng thư tội đại ác bị xử trảm ra, còn lại nhóm con cháu cũng không bị liên đới quá nhiều, chẳng qua trọn đời không thể tham gia khoa cử nhập sĩ nữa, Lý gia coi như hoàn toàn thất thế, ở lại kinh thành cũng không còn chút ý nghĩa nào, nên cả nhà quyết định dọn khỏi kinh thành, về phần Lý thượng thư và nhị di nương còn ở trong ngục giam thì không ai thèm để tâm tới.

Trước khi đi Lý thượng thư cũng đã từng hỏi qua tung tích của Lý Cường, nhưng Lý Cường bặc vô âm tín như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Lý thượng thư tự biết Lý Cường dử nhiều lành ít, lại ngất xĩu thêm lần nữa.

Bên trong Tưởng phủ, tin tức về nhị di nương vòng vo nhiều nơi, cuối cùng truyền tới nơi đây.

‘Lạch cạch’, chiếc tách trong Tưởng Đan vuột mất rơi xuống đất, nước trà và mãnh sứ vươn vãi, nha hoàn vội vàng quỳ xuống nhặt. Tưởng Đan gấp gáp hỏi. “Phủ Lại bộ thượng thư bị tịch biên sao?”

Nha hoàn đã kể lại hết mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho Tương Đan nghe, giờ đây nghe Tưởng Đan hỏi vậy nên đáp ngay. “Đúng vậy ạ.” Lại nhìn thấy Tưởng Đan giống như không nghe được câu trả lời, vẻ mặt hoảng hốt.

Đối với người chủ tử này nha hoàn luôn có cảm giác sợ hãi vô hình, không dám nói thêm gì, vội vàng nhặt mảnh vụn trên đất xong bước nhanh ra khỏi phòng để tìm khăn tới lau sạch nước trên sàn nhà.

Tưởng Đan sững sờ nhìn vào vũng nước đọng dưới đất, trong đầu hiện lên tin tức vừa mới nghe thấy.

Phủ Thượng thư bị tịch biên tài sản, nhị di nương bị xử chém lập quyết, Lý thượng thư trảm hình, con cháu Lý gia trọn đời không thể tham gia khoa cử nhập sĩ, ngay cả Hồ Thiên Thu, cũng bị bãi quan cách chức, Lý Cường không biết tung tích.

Mặc dù Tưởng Đan đã sớm dự liệu được nhị di nương tất nhiên không đấu lại Tưởng Nguyễn, nhưng cũng không ngờ thủ đoạn của Tưởng Nguyễn lại tàn nhẫn như vậy, vừa ra tay đã khiến toàn bộ Lý phủ bồi táng. Trong lòng Tưởng Đan xuất hiện chút sợ hãi, đối với nhị di nương đã như vậy, nếu Tưởng Nguyễn biết chuyện năm đó. Lòng nàng ta lạnh toát, chỉ cảm thấy sống lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tưởng Đan ‘xoạt’ một tiếng đứng lên, Tưởng Nguyễn quá nguy hiểm, Tưởng Nguyễn còn sống trên đời này một ngày, đối với nàng ta chính là một ngày uy hiếp. Hoặc là lập tức diệt trừ Tưởng Nguyễn, hoặc là trong thời gian ngắn nhất phải vào cung, sau đó. Từ từ diệt trừ nàng.

Nàng ta híp mắt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.



Bởi vì chuyện của nhị di nương, lúc về phủ, ánh mắt người hầu trong phủ khi nhìn Tưởng Nguyễn mang theo nỗi sợ hãi như có như không. Tưởng Nguyễn chỉ vờ như không biết, cái chết của Tưởng lão phu nhân quá bất ngờ, cả phủ bận bịu làm tang sự. Người người đều mặc đồ tang trắng phếu, nàng vốn nhìn thấy màu trắng đã cảm thấy chán ghét, nhưng nay cũng chỉ có thể mặc đồ tang trắng lên người.

Dựa theo quy tắc Đại Cẩm triều, người lớn trong phủ qua đời, con cháu trong nhà phải thủ hiếu mãn một năm. Vốn độ tuổi này Tưởng Nguyễn đã nên tính đến chuyện đính thân, nhưng Tưởng lão phu nhân qua đời, con cháu trong nhà phải thủ hiếu một năm, hôn sự phải trễ nãi. Trừ tranh họa của Tưởng Đan đã được dâng lên không thể đổi ra, hôn sự của Tưởng Nguyễn và Tương Tố Tố đều phải tạm thời dằn xuống.

Mấy người Bạch Chỉ vì chuyện này mà buồn bực không thôi, bản thân Tưởng Nguyễn lại không quá để tâm. Giờ đây nữ nhân có thể quyết định chuyện trong phủ chỉ còn lại Hồng Anh, nhưng hiện tại Hồng Anh một lòng muốn leo lên chiếc ghế chủ mẫu của Tưởng phủ, huống hồ Hồng Anh cũng chỉ là một thiếp thất, tất nhiên không có tư cách cũng không có tâm tư để bận tâm hôn sự của nàng. Ban đầu khi Tưởng lão phu nhân vẫn còn sống, có lẽ sẽ vì nàng cân nhắc một hai, Tưởng lão phu nhân vừa đi, trong Tưởng phủ càng không có ai sẽ để tâm chuyện nàng có thể thuận lợi đính ước hôn sự hay không.

Còn Tưởng Quyền ấy à, cũng chỉ sẽ coi hôn sự của nàng như một món hàng trao đổi mà thôi, như vậy xem ra, thủ hiếu cũng không phải một chuyện xấu.

Lộ Châu đẩy bước vào. “Trưa hôm nay nhị di nương bị chém đầu ở cửa chợ, cô nương...” Lộ Châu do dự một lúc mới nói. “Có muốn tới đó không ạ?”

Bạch Chỉ nhíu mày một cái. “Cảnh tượng dơ bẩn như vậy, không cần tới xem mà làm bẩn mắt cô nương.”

“Đi xem một chút đi.” Tưởng Nguyễn nói. “Dầu gì cũng có chút giao tình, nên tiễn bà ta một đoạn.” Giao tình hai kiếp, nói chung cũng không phải cạn.

…..

Ở khu chợ bán đồ ăn người vây xem náo nhiệt, nữ nhân bị trói quỳ sụp dưới đất y phục đã dơ bẩn không chịu nổi, trên tóc phủ đầy vết bẩn và rau thối—— luôn có trăm họ lòng đầy căm phẫn thể hiện sự căm ghét đối với tù phạm.

“Phi, không biết liêm sĩ không tự lượng sức, dám thông đồng với gian phu hại quận chúa.”

“Còn không phải thế sao, vốn cũng không phải cô nương nhà tốt lành gì, không thấy phủ Thượng thư đã bị tịch biên tài sản rồi sao?”

“Ấy là tự làm tự chịu, quả nhiên hạng người gì thì ra nuôi thứ con gái đó, phu nhân Lang trung không biết xấu hổ ngày trước chắc được dạy dỗ như thế nên mới thành ra như kia đấy.”

Mọi người bàn tán sôi nổi, nữ nhân mặc đồ tủ nhân ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt lem luốt, thoáng vẫn còn vẻ xinh đẹp lúc trước, nhưng đôi mắt đã dại ra, môi nở nụ cười si ngốc, miệng chảy nước dãi. Bà ta nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, chỉ có đao phủ đứng gần thủ mới có thể nghe thấy. Bà ta nói. Lệ nhi, mẹ dẫn con đi ra ngoài mua xiêm y.

Đao phủ thủ bĩu môi khinh thường, ánh mắt nhìn về phía bà ta tràn đầy khinh bỉ.

Đứng trong đám người ở khu chợ bán thức ăn, Lộ Châu và Thiên Trúc một trái một phải bảo hộ Tưởng Nguyễn để không bị người khác va phải. Tưởng Nguyễn vén vành mũ, nhìn nữ nhân đang lẩm ba lẩm bẩm trên kia.

Nhị di nương si ngốc hiện tại, nào còn xót lại chút phong thái khôn khéo xinh đẹp khi xưa. Mặc dù trên thực tế nhị di nương chẳng phải người khôn khéo, nhưng đời trước nàng cũng từng hâm mộ Tưởng Lệ, bởi vì Tưởng Lệ có một người mẹ cường thế, một thứ nữ ấy vậy mà sống so với đích nữ còn sung sướng hơn.

Lúc Tưởng Nguyễn còn nhỏ, khi đó Triệu Mi vẫn là đương gia chủ mẫu của Tưởng phủ, chẳng qua hữu danh vô thực, Hạ Nghiên dịu dàng khéo léo, ngày thường xử sự chu đáo tất không để lại cái đuôi cho người khác nắm, nhưng nhị di nương nhìn thấy Tưởng Quyền không thích Triệu Mi, luôn nơi nơi ức hiếp ba mẹ con họ.

Thời còn trẻ nhị di nương rất ngang ngược, lúc không có ai bà ta dẫn theo người đe dọa Tưởng Nguyễn rất nhiều lần, đời trước sống khép nép sợ hãi người đời này lại rơi vào kết cục như vậy, làm lại một đời, lại cảm thấy người mình cho rằng lợi hại năm xưa hóa ra cũng chỉ có vậy, chẳng qua chỉ là một con cọp giấy thôi.

Vào sáng ngày hôm ấy khi biết được nhị di nương đang bị cấm túc mà thái độ lại thay đổi cực lớn nàng đã lưu ý, Tưởng Đan mượn đao giết người, nhưng năm xưa nhị di nương và nàng có thù cũ. Trước khi bị bắt nàng đã thức đêm viết một phong thơ, trong thơ không phải gì khác, mà chính là những việc làm hối lộ đút lót cậy thế lộng quyền mấy năm gần đây của Lại bộ thượng thư Lý Đức Hưng.

Đời trước người Lý gia cuối cùng vẫn đến nhờ cậy Tuyên Ly, Lý gia và Tưởng gia vốn có quan hệ thông gia, Tuyên Ly cũng vui vẻ chiếu cố. Nhưng Tuyên Ly này có một thói quen, không hề giống như vẻ ngoài dùng người thì không nên nghi ngờ người mà hắn thể hiện, phàm là người mình, nói sao cũng phải điều tra một phen, nắm hết nhược điểm của người kia trong tay, để phòng tình trạng đột xuất.

Những chuyện Lý Đức Hưng đã làm, bước đầu cũng đã từng qua tay nàng. Nên tất nhiên nhớ rõ, còn về Hồ Thiên Thu, cũng không phải nhắm vào nhị di nương, vốn lúc đầu Hồ Thiên Thu đứng bên phe Tuyên Hoa, nhưng sau đó thấy tình thế không ổn thì vội đến đầu quân cho Tuyên Ly, sau đó gần một nửa nhân lực của Ngự sử đài đều biến thành người của Tuyên Ly. Địa vị Ngự sử đài trong triều vốn mạnh nặng yếu khinh, nhất là chuyện liên quan đến đại án quan viên, lần này kéo Hồ Thiên Thu xuống, Ngự sử đài lần nữa được sắp xếp lại, cũng chính là cắt đứt một phần lớn trợ lực của Tuyên Ly sau này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất