Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 272

Trên đời không có tường nào không lọt gió, huống hồ một quý tiểu thư bị đám đông thấy hết cơ thể, ngày đó lời đồn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, chỉ một chuyện đó thôi còn chưa đủ, dường như trời cao ngại Tưởng phủ gặp phiền phức chưa đủ nhiều, một tin đồn khác cũng được truyền ra.

Trong Cẩm Anh vương phủ, Tưởng Nguyễn ngồi uống trà, trà Cổ Chữ Tử Duẫn thượng hạng, kết hợp với cao mẫu đơn nhân đậu, ngọt vừa không ngấy. Đầu bếp của Cẩm Anh vương phủ đúng là nhất đẳng, món ăn được làm đơn giản nhưng không kém phần tinh xảo, cho dù ngự thiện phòng ở hoàng cung cũng chưa chắc làm được. Người trong phủ nói cho Lộ Châu biết, lão Cẩm Anh vương là một người chú trọng hưởng thụ cuộc sống, những đầu bếp này đều được truy tìm từ ngoài tới. Chẳng qua sau khi vợ chồng lão Cẩm Anh vương đi, tính tình Tiêu Thiều lạnh lùng, ăn gì cũng lấy đơn giản làm đầu, nhóm đầu bếp thành anh hùng không có đất dụng võ, khó khăn lắm mới có Thiếu phu nhân, dĩ nhiên phải dốc hết vốn liếng khiến nàng vui vẻ, chỉ hy vọng có thể bắt được dạ dày Tưởng Nguyễn, để ngày sau bản thân có được nhiều cơ hội biểu diễn tài nấu nướng.

Tuy lý do này hơi khiến người khác buồn cười, lại khiến Lộ Châu yên tâm hơn nhiều lắm, chỉ vì qua những lời ấy đại biểu rằng, người của Cẩm Anh vương thật lòng coi Tưởng Nguyễn là Thiếu phu nhân, nếu không sao có thể phí nhiều tâm tư như vậy. Điều mấy nha hoàn lo lắng nhất chính là việc Tưởng Nguyễn gả cho Cẩm Anh vương đã coi như với cao, tất nhiên Tiêu Thiều không nói gì, nhưng khó ngăn được nô tài trong phủ sẽ khi chủ. Giờ thấy người hầu trong phủ đều rất cung kính đối với Tưởng Nguyễn, nhìn khắp Cẩm Anh vương phủ và Tiêu Thiều, không thể tìm ra một điểm không tốt nào.

Tưởng Nguyễn đang uống trà, thấy Liên Kiều từ bên ngoài đi tới, cười hì hì nói. “Cô nương.”

Tưởng Nguyễn đáp một tiếng, Liên Kiều lấy hoa mới cắt cắm vào bình hoa Kim Phượng, Cẩm Anh vương phủ mặc dù hoa lệ cao quý, nhưng có lẽ vì bản tính Tiêu Thiều quá mức lạnh lùng, nên luôn cảm thấy không có gì tô điểm, trông hơi tiêu điều. Vốn dĩ một mình Tiêu Thiều cũng chẳng sao, ngày sau Tưởng Nguyễn sẽ vào Cẩm Anh vương phủ, Liên Kiều nghĩ hẳn phải thêm chút màu sắc. Dẫu sao tâm tư của nam nhân và nữ nhân khác nhau, hái hoa cắm vào bình, nhìn cũng có vẻ ấm áp hơn đúng không?

“Cô nương, ” Liên Kiều vừa cắm hoa vừa nói. “Lúc ở bên ngoài nô tỳ nghe được một chuyện lớn, cô nương đoán thử xem là chuyện gì?” Tuy cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không giấu được nụ cười hăng hái, mi mắt cong cong. Tưởng Nguyễn liếc nhìn một cái, nói. “Hồng Anh xảy ra chuyện?”

“Cô nương giỏi quá, ” Liên Kiều ngạc nhiên, như một làn khói chạy đến trước mặt Tưởng Nguyễn, trừng mắt nhìn, nói. “Còn không phải sao! Hôm nay nô tỳ vừa ra khỏi cửa đã nghe được, khắp phố lớn hẻm nhỏ đều đang bàn luận chuyện này, nói lão gia một cước đá Hồng di nương tới sinh non!”

“Sinh non?” Tưởng Nguyễn nhướng mi.

“Chuyện kể ra thì dài.” Liên Kiều ngồi xuống ghế nhỏ, vô cùng hứng thú khi nói tới chuyện này, suýt có thể đuổi kịp tiên sinh kể truyện ở trà lâu rồi. Cô nói. “Nghe nói, hôm qua Ngũ di nương bôn ba cả ngày, lão gia mời ngự y trong cung tới bắt mạch cho Ngũ di nương. Mới đầu vẫn còn tốt, nhưng lúc ngự y sắp đến nơi, Ngũ di nương lại đột nhiên nói trong người mình khó chịu, muốn ngủ một giấc. Lão gia ấy à, cũng là một người thành tinh, cảm thấy tình hình không đúng, nổi lên tranh chấp với Ngũ di nương, ai ngờ——” Liên Kiều cắt ngang, vốn định khiến Tưởng Nguyễn hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lại thấy nét mặt Tưởng Nguyễn chưa từng thay đổi, như đã sớm liệu được chuyện này, nên tức giận sờ mũi, tiếp tục nói. “Ai ngờ từ bụng Ngũ di nương rơi ra hai cái gối độn bông!”

Liên Kiều nói tới đây, mặt mày hớn hở, tươi rói như hoa. “Lúc đó, lão gia phát hiện mình bị lừa gạt, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tung chân đá một cước, sau đó ——” Liên Kiều ho khan hai tiếng. “Đá vào chỗ hiểm, Ngũ di nương kêu thảm một tiếng, ai oán nói rằng ngươi là kẻ không có lương tâm, sao có thể đối xử với ta như thế? Lão gia nói Anh nhi, ta thật lòng thật dạ đối đãi với ngươi, ngươi lại lừa gạt ta! Ta —— quá đau lòng!”

“Ngưng ngưng ngưng ——” Tưởng Nguyễn xoa trán, Liên Kiều nói như đang kể truyện vậy, không biết còn nghĩ cô tự mình chứng kiến, nói thêm một lát chắc sẽ kêu theo người hầu trong phủ Cẩm Anh vương lại nghe rồi bình luận vài câu, còn không cần tốn bạc. Nàng nói. “Không cần kể mấy chuyện này.”

Không thể phát huy thiên phú kể truyện của mình, Liên Kiều rất tiếc nuối, đàng hoàng nói. “Sau đó lão gia đá một cước, Ngũ di nương thấy đỏ, đúng lúc thái y tới, bắt mạch thử, một đá này của lão gia thật lợi hại, đá mất luôn đứa bé trong bụng Ngũ di nương. Là đứa bé thật, còn chưa đến ba tháng.”

Tưởng Nguyễn trầm ngâm nửa khắc, mói nói. “Thì ra là vậy.”

Thì ra ngày đó mắt thấy thái y sắp tới, dù bình tĩnh thế này đi nữa Hồng Anh vẫn thấy hoảng hốt, con người một khi hoảng sợ sẽ biến thành ngu ngốc, nếu là thường ngày, Hồng Anh cũng coi như một người thông minh, sẽ không phạm sai lầm như vậy. Hôm qua hẳn vì khẩn trương luống cuống, mới mượn cớ vụng về thế kia. Mặc dù Tưởng Quyền sủng ái Hồng Anh, nhưng không có nghĩa lão là một kẻ ngu mặc người lừa gạt, hơn nữa sau chuyện Hạ Nghiên, Tưởng Quyền vốn nhạy cảm với chuyện tử tự. Một khi hoài nghi sẽ rất đáng sợ, giữa lúc tranh chấp Hồng Anh bị lộ tẩy, sao Tưởng Quyền không tức cho được. Liên tiếp bị nữ nhân của mình đùa bỡn, Tưởng Quyền nuốt không trôi khẩu khí này, dù xưa kia có sủng ái Hồng Anh thế nào đi chăng nữa, hiện tại trong mắt lão Hồng Anh tội không thể tha.

Ai ngờ trời xui đất khiến, Hồng Anh không biết từ lúc nào mình đã mang thai thật, hẳn trước kia lòng còn thầm ôm ý nghĩ may mắn, lúc mang thai giả đã sử dụng cao hổ lang, cố tình cao hổ lang tới lúc này mới có hiệu dụng, Hồng Anh thật sự mang thai, lại bị Tưởng Quyền một cước đá mất.

Thái y chẩn bệnh cho Hồng Anh cũng là một người yêu bát quái, hoặc có lẽ cảm thấy chuyện của Tưởng gia đáng để đem ra làm đề tài, về kể lại cho đồng liêu. Trong cung nhiều thái y như vậy, có một số người qua lại thân thiết với quý nhân, có người xuất thân bần hàn, cũng vì vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tin tức Tưởng Quyền một cước đá thiếp thất sanh non, truyền từ nhà huân quý cho tới bách tính trăm họ, không người không biết không người không hiểu, quả thật là chấn động kinh thành.

Tưởng Nguyễn rủ mắt, đời trước vào lúc này Hồng Anh bị Hạ Nghiên chèn ép đến không còn đường chống đỡ, càng đừng nói tới con cái, nếu đời này nàng ta không quá tham lam, có lẽ ngày sau sẽ có một cuộc sống tốt. Giờ đây hy vọng nửa đời sau đã không còn, Tưởng Quyền đối với một nữ nhân khiến lão thành chuyện cười tuyệt đối sẽ không nương tay, kết quả của Hồng Anh có thể tưởng tượng được. Có điều hiện tại kẻ khốn đốn nhất chính là Tưởng Quyền, giữa Tưởng Siêu và lão đã xuất hiện một tấm màng ngăn vô hình, con cháu Tưởng gia không vượng, Tưởng Quyền coi trọng đứa bé trong bụng Hồng Anh như vậy, nay lại tự tay giết nó, đối với loại người như Tưởng Quyền mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ.

Liên Kiều lại nói. “Cô nương nghe tiếp nè, Ngũ di nương đã vậy rồi, Nhị tiểu thư còn dữ dội hơn. Bắt đầu từ xế trưa hôm qua có rất nhiều người vây ở cửa đòi cưới Nhị tiểu thư, nói là họ đã nhìn hết cơ thể Nhị tiểu thư nên phải phụ trách. Đám người đó đuổi thế nào cũng không chịu đi, tìm thị vệ tới đuổi thì họ ăn vạ ngay trước cổng, nói Tưởng phủ xem mạng người như cỏ rác. Lão gia giận dữ, đứng trước mặt đám đông thi lễ một cái, nói sẽ đưa Nhị tiểu thư tới miếu làm ni cô. Nhị tiểu thư nghe vậy thì hôn mê bất tỉnh, sau đó cãi vả một trận với lão gia, lão gia quyết tâm mặc kệ, hôm nay lão gia đã đưa Nhị tiểu thư đến ngôi miếu cách đây trăm dặm, nghe nói định thật sự cắt tóc làm ni cô.”

“Làm ni cô thì đúng là tiện nghi cho cô ta.” Liên Kiều tức giận nói. “Lẽ ra phải để cô ta gả cho đám người kia mới đúng. Nhưng mà xưa nay lão gia thương yêu Nhị tiểu thư, hành động này không thể nghi ngờ đã phá hủy cả đời Nhị tiểu thư, thật khiến người ta giật mình.”

“Sao ngươi biết được?” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. Liên Kiều nghe ra thâm ý khác, ngước mắt nhìn, bị ánh mắt sắc lạnh của Tưởng Nguyễn làm cho kinh ngạc, chỉ nghe Tưởng Nguyễn nói. “Lão đang phí hết tâm tư lót đường cho Nhị muội đó thôi.”

Còn không phải ư? Nếu Tưởng Tố Tố thật sự gả cho đám côn đồ đầu đường só chợ kia, đời này xác định sẽ bị hủy hoại. Nhưng nếu xuống tóc đi tu, sẽ bảo toàn được mặt mũi Tưởng gia, lại tìm cho Tưởng Tố Tố một bậc thang, khiến ả không đến nổi luôn bị người khác chà đạp. Cách xa kinh thành thế tục, dần dần Tưởng Tố Tố sẽ bị mọi người lãng quên, đợi một thời gian sau tìm cơ hội để Tưởng Tố Tố hồi kinh lần nữa. Mà lúc nào Tưởng Tố Tố mới có thể hồi kinh lần nữa, dĩ nhiên là khi trận chiến đoạt Trữ hạ màn, tiên hoàng băng hà, tân hoàng tại vị, nghiệp lớn của Tuyên Ly đại thành.

Khi đó, Tưởng Quyền sẽ có rất nhiều phong thưởng, có danh lợi và quyền thế đảm bảo, những chuyện xấu xưa kia của Tưởng Tố Tố, lại có ai để ý? Tưởng Quyền đi một nước cờ hay, kiếp trước kiếp này, lão đều vì đứa con gái này trãi sẵn đường êm, bảo hộ ả một đời bình an thuận lợi.

Kiếp trước Tưởng Tố Tố từng nói, trong mắt ả không chứa nổi một hạt bụi. Nào ngờ kiếp này đối với nàng Tưởng Tố Tố cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi, đời này nàng ác độc vô tình, không nhìn nổi cảnh kẻ khác phụ từ tử hiếu, Tưởng Quyền hạ một bàn cờ tốt, nàng lại không muốn tác thành.

“Liên Kiều, ngươi ra ngoài nói với Cẩm Nhị, ” Tưởng Nguyễn rủ mắt. “Ta muốn nhờ hắn làm giúp một việc.”

Ám vệ Cẩm Nhị Cẩm Tam không thể cách Tưởng Nguyễn quá xa, Liên Kiều lên tiếng đáp, hỏi. “Cô nương muốn giao cho Cẩm Nhị làm chuyện gì?”



Liên Kiều tìm hồi lâu không nhìn thấy Cẩm Nhị, nhưng lại thấy một thị vệ khác, nhìn hơi quen mắt, Liên Kiều nhớ không ra đã gặp qua ở đâu, tóm lại chính là thủ hạ của Tiêu Thiều. Liền tiến lên dò hỏi. “Vị huynh đài này, xin hỏi có biết Cẩm Nhị đang ở đâu không.”

Người nọ quay lại, mày kiếm mắt trong, cũng coi như anh tuấn, nhìn chằm chằm Liên Kiều hồi lâu, Liên Kiều bị hắn nhìn đến cáu, cay cú, mày liễu dựng lên nói. “Nhìn cái gì!”

“Hồi nãy ngươi ở bên trong kia kể chuyện.” Nam tử nói, thần sắc không đổi, trong lời nói lại mang theo ba phần chế nhạo.

Liên Kiều ngẩn ra, tức giận nói. “Mắc mớ gì đến ngươi! Tự dưng đi nghe lén, ta sẽ nói lại với cô nương, Vương gia mà biết, đợi xem có xử lý ngươi hay không!”

Nam tử này không phải ai khác, mà là Dạ Phong. Mấy năm này y luôn bị Tiêu Thiều sai tới Dịch Bảo các gom góp tình báo, cuộc sống khô khan nhàm chán, nhưng chủ tử chưa lên tiếng, thì không thể tự ý đổi chổ. Ngờ đầu gần đây Tiêu Thiều lại triệu y về, hình như sắp xuất hành, muốn phân phó y làm một vài chuyện. Vừa rồi ở ngoài nghe thấy Liên Kiều kể chuyện của Tưởng phủ cho Tưởng Nguyễn, đang kinh ngạc không biết nha hoàn nhà ai mà mồm miệng lanh lợi tới vậy, nếu lúc thi hành nhiệm vụ có kẻ dở hơi như vậy ở bên cạnh, nhất định sẽ không hề cảm thấy nhàm chám.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất