Phong Thiệu cố gắng nuốt ngụm máu này xuống, ánh mắt nhìn Diệp Trần cũng trở nên lạnh lùng: "Diệp sư đệ, đây là ý gì?"
Diệp Trần lại không hề cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có gì không ổn, ngược lại đắc ý nói: "Phong sư huynh, binh bất yếm trá. Ngươi muốn trách, vậy thì chỉ có thể trách ngươi vừa rồi phân tâm!"
Nói xong, Diệp Trần lại huy kiếm đánh tới, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào yếu hại của Phong Thiệu!
Diệp Trần cho rằng lời nói của mình có thể nhận được sự đồng tình của đa số mọi người, không ngờ mọi người ở dưới đài đều lắc đầu ngán ngẩm. Mà các đệ tử của Thái Vi Tông, càng là nhịn không được mắng chửi.
"Diệp Trần, ngươi thật vô sỉ! Rõ ràng nói là công bằng tỷ thí, lại sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này!"
"Diệp Trần, chẳng phải ngươi tự phụ thực lực mạnh hơn Đại sư huynh sao? Sao còn có thể mặt dày sử dụng phù lục?"
"Hừ! Diệp Trần này xưa nay không coi trọng quy củ, chẳng lẽ hôm nay các ngươi mới biết?"
"Loại người như vậy, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, cũng căn bản không có tư cách làm Thánh tử!"
Diệp Trần bị mắng đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhịn không được quát lớn về phía các đệ tử dưới đài: "Các ngươi biết cái gì? Tỷ thí đương nhiên phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, chẳng lẽ các ngươi hành tẩu giang hồ, gặp phải đối thủ không thể địch lại, cũng nhất mực tuân thủ quy củ sao?".
Còn chưa đợi các đệ tử dưới đài trả lời, Phong Thiệu đã lạnh lùng nói: "Diệp sư đệ, có phải ngươi đã quên chúng ta vì cái gì mà tỷ thí hay không?"
Tuy rằng Diệp Trần gần như chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng hắn, nhưng lại bị kiếm võng dày đặc của Phong Thiệu chặn lại toàn bộ. Nhất thời, hai người lại rơi vào thế giằng co.
"Vì cái gì? Đương nhiên là bởi vì..." Diệp Trần nói được một nửa, liền không nói tiếp được nữa.
Đúng vậy! Trận tỷ thí này nào phải là tử chiến, mà là Diệp Trần muốn chứng minh tư chất của mình hơn hẳn Phong Thiệu, càng có tư cách làm Thánh tử hơn nên mới khiêu chiến Phong Thiệu. Nhưng nếu trong lúc tỷ thí lại sử dụng phù lục, vậy hắn còn chứng minh mình mạnh hơn Phong Thiệu như thế nào?
Diệp Trần tự biết đuối lý, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nhận sai là chuyện tuyệt đối không thể nào. Hắn cứng cổ nói: "Phong Thiệu, nếu như ngươi tự nhận không địch lại, vậy thì hiện tại có thể ném kiếm nhận thua, cần gì phải ở đây giảo biện?"
Phong Thiệu híp mắt lại, thản nhiên nói: "Diệp sư đệ, xem ra năm năm nhập môn, ngươi chỉ học được công pháp mà không học được cách làm người! Thân là Chưởng môn đại đệ tử, ta đương nhiên có trách nhiệm thay Chưởng môn sư tôn quản lý môn nhân cho tốt!"
Nói đến đây, Phong Thiệu đột nhiên cao giọng nói: "Tam sư thúc, Diệp sư đệ bất kính sư huynh, tính tình nóng nảy, ám tiễn thương nhân mà không biết hối cải. Đệ tử bất tài là Chưởng môn đại đệ tử, có trách nhiệm giám sát dạy bảo các đệ tử trong tông môn, hôm nay liền thay sư thúc, hảo hảo dạy dỗ Diệp sư đệ một phen!"
Đỗ Nguyên Tịch nghe vậy, sắc mặt trở nên có chút khó coi, nhưng vẫn cố cười nói: "Phong sư điệt nói rất đúng, vậy thì làm phiền Phong sư điệt thay ta hảo hảo dạy dỗ tên đồ nhi bất hiếu này một phen vậy!"
Lời vừa dứt, Phong Thiệu liền phát hiện những đường vân màu vàng trong tử sắc khí vận của Diệp Trần, trong nháy mắt tiêu tán. Không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được Thiên Hoa Ngọc Giản ẩn sâu trong cơ thể truyền đến một tia vui sướng thỏa mãn.
Phong Thiệu lập tức hiểu ra, Diệp Trần bởi vì hành vi sai trái mà khiến sư tôn bất mãn, điều này ít nhiều gì cũng đã làm hao hụt đi một chút khí vận của hắn. Mà khí vận mà hắn mất đi, lại trở thành chất dinh dưỡng cho Thiên Hoa Ngọc Giản.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phong Thiệu nhìn Diệp Trần nhất thời mang theo vài phần vui mừng.
Tên này đối với ta mà nói, chính là pin sạc dự phòng đấy! Thiên Hoa Ngọc Giản muốn thăng cấp, vậy thì phải dựa vào ngươi rồi!
Nghĩ đến đây, Phong Thiệu cười lớn một tiếng, nói: "Diệp sư đệ, xem chiêu này của sư huynh thế nào!"
Lời còn chưa dứt, kiếm thế của Phong Thiệu đột nhiên bùng nổ, hào quang kiếm khí như dòng sông Ngân Hà đảo ngược từ trên trời ầm ầm giáng xuống. Sắc mặt Diệp Trần đại biến, liên tục lùi về phía sau, trường kiếm trên tay đã hoàn toàn từ bỏ thế công, chuyển sang phòng thủ toàn lực. Thế nhưng trước kiếm quang như cuồng triều này, hắn làm sao có thể chống đỡ nổi?
Ngồi trên khán đài, trong số những vị khách quý của các môn phái khác, có người nhịn không được kinh hô thành tiếng: "Đây là... Siêu Hải Kiếm Quyết? Dời Thái Sơn vượt biển Bắc, tuyệt kỹ thất truyền của Tiêu Dao Đường, không ngờ lại bị hắn luyện thành?!"
Đối mặt với kiếm quang cuồn cuộn như vậy, Diệp Trần cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Hắn lớn tiếng kêu lên: "Không công bằng! Ngươi căn bản không phải đang sử dụng kiếm quyết của Thái Vi Tông!"
"Diệp sư đệ, vừa rồi ngươi sử dụng, hình như cũng không phải là phù lục của bổn môn đúng không?" Phong Thiệu cười lạnh.
Diệp Trần câm nín. Hắn tự nhận thiên tư hơn người, trong tông môn không ai bằng, cho nên Thánh tử chi vị này ngoại trừ hắn ra không còn ai khác xứng đáng. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, tên Đại sư huynh mà hắn luôn khinh thường trước mắt này, lại có thể thi triển ra kiếm pháp cao minh như vậy. Hơn nữa tuy cảnh giới của hắn chỉ có Tiên Thiên, nhưng chân khí lại dồi dào tựa như đã đạt đến Kim Đan Cảnh!
Nhưng điều này sao có thể? Hắn rốt cuộc làm thế nào?
Ngay khi kiếm quang đầy trời sắp ầm ầm giáng xuống, một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang lên: "Đủ rồi!"
Ngay sau đó, một đạo kiếm quang từ trên không chém xuống, chặn đứng kiếm quang cuồn cuộn của Phong Thiệu. Mà Diệp Trần thoát chết trong gang tấc, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt ngây dại.