“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đào đi! Chúng ta đào được Tất Phương Chi Diễm càng sớm, Phong sư huynh sẽ càng nhanh được an toàn!” Có người hô lên.
Những người còn lại đồng thanh hưởng ứng, tốc độ đào bới đột nhiên tăng vọt.
Mặc dù đất ở đây cứng như sắt, nhưng dưới sự nỗ lực chung của mọi người, không bao lâu sau, mặt đất đã bị đào thành một cái hố lớn sâu hơn một mét. Người đang đào đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên một luồng ánh sáng, liệt diễm nóng rực đột nhiên phun ra từ dưới lòng đất!
“Nguy hiểm! Nhanh né ra!”
Ngay sau đó, một cột ánh sáng rực rỡ phun trào lên trời. Mờ mờ ảo ảo, mọi người dường như nhìn thấy một con chim lớn được hình thành từ liệt diễm đang vỗ cánh bay lên cao.
Hàn Bích Vân chỉ sững sờ trong chốc lát, liền vội vàng lấy Xích Hồng Hồ Lô ra, vận chuyển chân khí kích hoạt nó. Xích Hồng Hồ Lô lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực chói mắt, trông vô cùng kỳ lạ. Hàn Bích Vân hướng miệng hồ lô về phía trước, Xích Hồng Hồ Lô lập tức như cá voi hấp nước hút toàn bộ liệt diễm đang phun trào kia vào bên trong.
Không biết Xích Hồng Hồ Lô này được làm bằng chất liệu gì, ngay cả linh hỏa như Tất Phương Chi Diễm mà cũng có thể hút được.
Vào lúc Xích Hồng Hồ Lô đang hút Tất Phương Chi Diễm, cái bóng của Tất Phương đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, liền quay đầu về phía mọi người, sau đó không chút do dự bay về bên này.
Phong Thiệu vốn đang dốc toàn lực chống đỡ công kích của cái bóng Tất Phương, sự biến mất đột ngột của công kích khiến hắn không khỏi sững sờ. Nhưng sau khi nhìn rõ hướng bay của cái bóng Tất Phương, Phong Thiệu lập tức biến sắc, vội vàng đuổi theo.
Cái bóng của Tất Phương bay vô cùng nhanh, không bao lâu sau đã bay đến phía trên đầu mọi người. Tiếp đó, cái bóng của Tất Phương cong cổ, một đoàn liệt diễm sắp phun ra từ miệng nó.
Ngay lúc này, Phong Thiệu dốc toàn lực lao đến, không cần nghĩ ngợi liền ném ra một sợi dây thừng màu vàng ó ng, rất chính xác quấn lấy cổ của cái bóng Tất Phương. Sau đó, Phong Thiệu giật mạnh một cái, luồng liệt diễm sắp phun ra từ miệng của cái bóng Tất Phương lập tức bị làm cho lệch hướng, phun trúng mặt đất cách mọi người chỉ vài mét.
ẦM!
Luồng liệt diễm này của cái bóng Tất Phương đã làm cho mặt đất xuất hiện một cái hố sâu cả mét, cũng suýt chút nữa thì làm cho mọi người bị chấn động mà ngã xuống đất.
Thế nhưng Hàn Bích Vân lại như không hay không biết, hoàn toàn không nhận ra mình vừa rồi đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi lại quay trở lại. Hai mắt nàng chỉ chăm chăm nhìn vào Tất Phương Chi Diễm đang ngày càng nhỏ dần trong Xích Hồng Hồ Lô, trong lòng không ngừng thét lên.
Nhanh lên! Nhanh lên nữa đi!
Cái bóng của Tất Phương một đòn không trúng, không khỏi giận dữ, nó vỗ cánh bay lên cao. Phong Thiệu túm chặt sợi dây thừng trong tay, bị kéo lên cao cùng với nó.
"Tất...Phương..."
Cái bóng của Tất Phương lượn một vòng trên không trung, sau đó phát ra tiếng kêu ré, lao thẳng xuống mặt đất. Nhìn thấy cái bóng của Tất Phương sắp đâm sầm xuống đầu mọi người, Phong Thiệu cắn răng một cái, vung tay ném ra một thanh trường kiếm. Trường kiếm xẹt qua không trung, cuối cùng đâm thẳng vào cánh bên kia của cái bóng Tất Phương.
"Tất...Phương..."
Bị một nhát này, cơ thể của cái bóng Tất Phương lệch đi, đâm sầm xuống mặt đất bên cạnh mọi người, tiếng kêu thảm thiết của nó dường như còn chứa đựng cả sự đau đớn. Phong Thiệu cũng vì vậy mà rơi bịch xuống đất, ngũ tạng lục phủ như muốn dời chỗ, một ngụm máu tươi suýt chút nữa thì phun ra ngoài. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bỏ qua cơn đau nhức như xé nát cơ thể, lộn một vòng rồi đứng bật dậy, sau đó vung tay ném ra một chiếc móc sắt màu vàng, ghim chặt vào gốc cánh bị thương của cái bóng Tất Phương.
Sở hữu Thiên Hoa Ngọc Giản, nhẫn trữ vật của Phong Thiệu không biết cất giấu bao nhiêu bảo bối. Và giờ phút này, chính là lúc những bảo bối này phát huy tác dụng của nó.
Tất Phương bị đau đớn kêu lên những tiếng thảm thiết, đôi cánh đập loạn xạ, cuồng phong nóng rực tỏa ra gần như có thể nướng chín người. Phong Thiệu thì cắn chặt răng, hai mắt nứt ra, hắn gắt gao nắm chặt móc sắt, chỉ cần cái bóng của Tất Phương có ý định bay lên, hắn sẽ dùng sức kéo nó xuống.
Trong chốc lát, một người một chim rơi vào thế giằng co.
Phong Thiệu nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn nứt ra. Còn cái bóng của Tất Phương thì không ngừng kêu ré, liên tục vỗ cánh. Những người khác muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng đều bị Phong Thiệu quát lớn, đành phải để mặc hắn đơn độc đấu với con dị thú hung hãn này.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, thời gian mà mọi người cảm thấy dài đằng đẵng, cuối cùng Hàn Bích Vân cũng hô lên: “Thành công rồi!”
Tất Phương Chi Diễm cuối cùng đã bị thu vào trong Xích Hồng Hồ Lô!
Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt mọi người, nhưng cái bóng của Tất Phương lại càng thêm phẫn nộ.
“Tất...Phương...Tất...Phương...”
Cái bóng của Tất Phương liên tục kêu ré, vỗ cánh muốn lao vào xé xác Phong Thiệu. Mọi người vừa định xông lên giúp đỡ, liền nghe thấy Phong Thiệu gầm lên: “Đừng ai lại đây! Mau ra ngoài, đừng lo cho ta!”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả! Đi mau!”
Dưới uy nghiêm của Phong Thiệu, mọi người từ lâu đã quen nghe lời hắn răm rắp. Tuy rất không muốn, nhưng dưới sự thúc giục liên tục của Phong Thiệu, bọn họ vẫn dùng tốc độ nhanh nhất rút lui ra ngoài.
Lúc đến thì cẩn thận từng li từng tí, đi mất gần một canh giờ. Nhưng lúc đi ra ngoài, mọi người đều dốc hết sức lực, lao nhanh như chớp về phía bên ngoài.
Hậu quả của việc Tất Phương Chi Diễm bị lấy đi cũng dần dần hiện ra. Những vết nứt trên mặt đất không còn phun ra liệt diễm ngùn ngụt nữa, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống rõ rệt. Do không còn bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao và liệt diễm, tốc độ bay của mọi người lại càng được tăng thêm một bậc.
Còn Diệp Trần đang chờ đợi bên ngoài Tất Phương Nguyên, cũng cảm nhận được sự thay đổi của nó. Hắn không khỏi sáng mắt lên, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra, cơ duyên trong Tất Phương Nguyên đã bị Phong Thiệu và những người khác lấy được rồi!