Chương 106. Lý Trường Thọ không dám nắm chắc!
Trong rừng, dưới trận pháp ngăn cách…
Đống lửa màu đỏ cam phóng lên tận trời, bên trong hỏa diễm, thi thể sáu vị đại yêu đang nhanh chóng tan rã.
Những ngọn lửa này bốc lên cao hơn mười trượng, tràn ra một cỗ sóng nhiệt, dâng trào ra từng tia từng tia linh khí, cũng chiếu sáng…đôi mắt có một chút vô thần của Lý Trường Thọ.
Hắn giơ hai tay lên, như là đang cảm thụ được nhiệt độ đám chân hỏa này.
Trong lòng, lại thật lạnh, thật lạnh, lạnh quá đi!
Ba người giấy màu xanh không hóa thành người, đứng thẳng thành hình tam giác cạnh đống lửa, miệng tụng kinh văn.
Vẫn là tụng Vãng Sinh Chú, Độ Nhân Chú, Tiêu Tai Cầu Phúc Chú, trong tay cầm mõ gõ gõ đập đập, lắc lư chuông trấn hồn.
Nơi đây cách An Thủy Thành bảy trăm dặm về phía tây bắc, một chỗ hoang cốc sâu.
Hắn ngăn sáu vị đại yêu lại, "huyết chiến" một trận, lãng phí một chút Độc Đan, độc chết tất cả bọn hắn ở chỗ này.
Đạo nhân giấy Lý Trường Thọ giấu ở phía dưới An Thủy Thành tràn tiên thức ra, quan sát từng màn một phát sinh bên kia.
Sau khi phát hiện ra người Hùng Trại là Vu Nhân đã khiến cho Lý Trường Thọ vô cùng đau đầu.
Nhưng việc này cũng không phải là không thể giải quyết.
Nhưng một nhóm Long Tộc đột nhiên hiện thân, còn làm bộ dáng muốn tới đánh nhau, nhất là còn có Ngao Ất ở chỗ này…
Chuyện này làm Lý Trường Thọ có một chút suy nghĩ hoặc nhiều hoặc ít, liều lĩnh diệt nhân quả này đi cho xong.
Xúc động là ma chướng, không thể loạn không thể loạn.
Trong lòng đọc thầm "Ổn Tự Kinh", Lý Trường Thọ cấp tốc suy tư tìm đối sách.
Hiện tại vấn đề khó giải quyết nhất, chính là Ngao Ất nhận biết chính mình. Hải Thần Nam Hải và mầm tiên thấp kém Lý Trường Thọ Độ Tiên Môn sẽ bị Ngao Ất liên hệ với nhau.
Biện pháp đơn giản nhất, kỳ thật chính là giết sạch toàn bộ, xong hết mọi chuyện!
Nhưng đây cũng là biện pháp thô bạo nhất, không ổn trọng nhất, nhân quả nhiều nhất, hơn nữa xử lý quá mức thô ráp.
Càng ở loại tình huống này càng không thể sốt ruột, nhất định phải kịp thời nghĩ ra phương pháp hoàn thiện để ứng đối.
Ngồi chờ chết xưa nay không phải là tính tình của Lý Trường Thọ.
Kiểu lỗ mãng thủ thắng kia là hành vi của Tửu Tiên tiểu sư thúc, nàng cũng được phù hộ bởi chiêu bài "Ta ngực to, ta chính nghĩa".
Thực lực không đủ lại cố ý mưu tính, đó là kiểu làm xiếc đi dây thừng trên núi đao biển lửa…
Lý Trường Thọ vẫn luôn kiên trì nguyên tắc "Trường sinh ổn trung lấy, phú quý ổn trung cầu", đã tạo thành một kiểu tư tưởng siết chặt. Hắn không muốn gây lên bất luận nguy hiểm gì cả.
Vấn đề hiện tại là, nguy hiểm không phải do chính hắn gây ra.
Giờ hắn đứng ở chỗ này, nguy hiểm giống như vòng lửa bình thường, từng tầng từng tầng hướng về thân thể hắn.
Lý Trường Thọ kỳ thật cũng thấy có một chút may mắn, còn may hắn kịp thời phát hiện ra vấn đề nơi này.
Nhóm người Long Cung, hẳn là bị đại điển Hải Thần hấp dẫn đến, không quan hệ với việc Lý Trường Thọ tới hay không tới nơi đây.
Nếu như Lý Trường Thọ không tới đây, chỉ sợ…
Chính mình, có chuyện xảy ra cũng không biết!
"Trước đó lúc sửa chữa trận pháp vì tiểu sư thúc, tâm huyết đột nhiên dâng trào. Mình cũng đoán là có chuyện gì sắp phát sinh, lúc này đã đối mặt rồi." Trong lòng Lý Trường Thọ dần dần có đối sách, tâm thần bắt đầu chia ra ba đường đồng thời thao tác…
Bản thể bay ra khỏi đan phòng, đi về hướng bên hồ!
Đạo nhân giấy chữ "Thần" tiếp tục xử lý thi thể ở chỗ này.
Đạo nhân giấy chữ "Thiên" trốn phía dưới An Thủy Thành, tùy thời chuẩn bị ra tay dùng thuốc mê đánh ngã đám người Long Cung.
An Thủy Thành lúc này chưa hoàn toàn khai chiến, nhưng hai bên đã giương cung bạt kiếm.
Lúc nhóm người Long Cung đăng tràng, mặt thôn trưởng Hùng Trại lộ vẻ khiếp nhược, bị người Long Cung hù dọa.
Nhưng mắt lão Thôn trưởng thấy, có mười mấy vị Tiên Giao Binh lao xuống, muốn đập tượng thần Hải Thần của bọn hắn.
Đối với không ít phàm nhân mà nói, tài lộ bị chặt đứt, giống như giết cha giết mẹ.
Lão Thôn trưởng Hùng Trại lập tức gấp gáp hét lớn một tiếng: "Đánh rụng bọn chúng xuống cho ta!"
Hơn hai mươi tộc nhân bên cạnh mở miệng rộng phun ra quang mang màu đất, hóa ra cánh tay, đùi, đầu lâu hung thần, các kiểu thần thông, đánh cho đám Tiên Giao Binh kia một trận tơi tả.
Mấy vị Tiên Giao Binh bị đập rớt trên mặt đất, bảy ~ tám vị Tiên Giao Binh bị đánh lùi trở về, trên người thương tích bầm dập.
Một đám đại hán ùa lên, đè mấy vị Tiên Giao Binh rơi trên đất, quyền cước tương giao, lập tức đánh đập điên cuồng một hồi.
Vu có sức lực cầm long giữ phượng, mà còn nắm giữ thần thông trời sinh.
Nơi đây còn có mười mấy vạn phàm nhân, đầy khắp núi đồi đều là giáo chúng Hải Thần Giáo, thấy thần sứ đại phát thần uy, từng người đều tinh thần phấn chấn.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, rất nhiều đại nhân đều che mắt tiểu hài tử lại, không cho bọn nhóc xem cảnh bạo lực hung tàn…
Nhưng cũng may vẫn chưa xuất hiện rối loạn quy mô lớn, không có phát sinh sự cố chà đạp.
Ngao Mưu đang đứng trên mây cũng bị đám người Hùng Trại Vu Nhân hung ác dọa lùi, bất tri bất giác đứng núp ở phía sau Ngao Ất…
Còn may là lão Thôn trưởng còn có một chút lý trí, lại hô lên: "Chớ tổn thương tính mạng bọn họ!"
Lúc này mới cứu được mấy vị Tiên Giao Binh kia, suýt nữa là bị xé sống.
Trong rừng, Lý Trường Thọ ở bên này tiếp tục sưởi ấm…khụ khụ…tiếp tục xử lý thi thể sáu vị đại yêu.
Đợi kinh văn tụng không sai biệt lắm, ngọn lửa cũng yếu xuống. Bên cạnh có một người giấy hóa thành tráng hán lấy kèn ra, ngửa đầu thổi đầy vẻ bi thương. Lại có một người giấy hóa làm nữ tử, ngồi đó đọc thi từ, thuận đường đốt một ít giấy vàng an ủi cô hồn dã ngoại…
Nhìn dịch vụ linh cữu và phục vụ mai táng do chính mình tỉ mỉ thiết kế ra, trong lòng Lý Trường Thọ cười khổ một hồi.
Né tránh được chút xíu nhân quả đó thì có ích lợi gì chứ?
Chính mình bây giờ, đã chọc tới một cái nhân quả lớn vô cùng, nếu xử lý không tốt, sợ rằng chung quy sẽ không tránh được thân tử đạo tiêu.
Nhưng, hắn vẫn không bị buộc lên tuyệt lộ.
Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, còn để lại một chút hi vọng sống, có thể để cho hắn tiếp tục cầu ổn…
Mà chính mình bây giờ còn có khả năng ổn định thế cục.
Lý Trường Thọ hơi nheo hai mắt lại, đưa tay thổi tan tro cốt trước mặt, trong đáy lòng hơi có một chút cảm giác thoải mái dễ chịu.
Bởi vì một chút cảm giác thoải mái dễ chịu này, hắn cũng suy nghĩ nhiều them một chút.
Chắp hai tay sau lưng, nhất tâm đa dụng…
Tiên thức nhìn chăm chú tình hình bên kia, Tiên Giao Binh phía trên đang muốn lao xuống, lại bị Ngao Ất hô một tiếng "dừng tay" gọi lại.
Lão thôn trưởng Hùng Trại cũng hô to một tiếng: "Thả bọn họ trở về!"
Đám tráng hán Hùng Trại lúc này mới lui về phía sau, thả mấy vị Tiên Giao Binh vừa bị một trận đánh tơi bời ra, mặt mũi bầm dập bay trở về trên mây…
Ngao Ất như phát hiện ra điều gì, cưỡi mây bay đến chính diện tượng thần, cẩn thận chu đáo quan sát.
Trên khuôn mặt thanh tú, rất nhanh liền xuất hiện một chút chấn kinh.
Thời gian còn lại cho Lý Trường Thọ không còn nhiều lắm…
"Đã vậy, chủ động ra tay thôi." Lý Trường Thọ thở nhẹ một hơi, trong ánh mắt chỉ còn sự kiên định, nhất tâm đa dụng, ba đường cùng động!
Trong rừng cây chỗ sâu hoang cốc, đạo nhân giấy chui xuống dưới đất, tiến đến hướng An Thủy Thành.
Đạo nhân giấy dưới An Thủy Thành, đã lặng lẽ mò tới phía dưới tượng thần, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời phun trào tiên lực.
Đồng thời, tại Tiểu Quỳnh Phong Độ Tiên Môn, trong nhà tranh bên hồ.
Lý Trường Thọ hô hào sư muội Lam Linh Nga của mình, đánh thức sư phụ đang vừa tu hành vừa ngủ gật!
Sau đó, Lý Trường Thọ mở ra trận pháp nhà tranh, vung lên vạt áo đạo bào, quỳ gối trước mặt sư phụ, làm Linh Nga và Tề Nguyên lão đạo giật nảy mình…
"Sư huynh sao vậy?" Linh Nga lập tức hoảng hồn.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy sư huynh lộ ra biểu tình trang nghiêm như thế, cho dù là trước đây môn phái gặp nạn, sư huynh vẫn luôn phong khinh vân đạm.
Tề Nguyên lão đạo cau mày nói: "Trường Thọ, có lời cứ nói."
"Sư phụ, đệ tử bất tài." Lý Trường Thọ cúi đầu nói: "Hôm nay trêu ra thiên đại nhân quả, ngày sau có lẽ sẽ liên lụy tới sư phụ cùng với Linh Nga.
Nếu như ngày sau việc này bị bại lộ, có cao nhân muốn đưa ta vào chỗ chết, còn thỉnh sư phụ, còn có Linh Nga …đừng quan tâm tới ta."
Tề Nguyên vội nói: "Trường Thọ ngươi chớ có dọa vi sư, ngươi đây không phải đang yên đang lành sao?"
"Sư huynh sao vậy?" Linh Nga vội vàng đi về phía trước, ngồi quỳ chân bên cạnh Lý Trường Thọ, kéo cánh tay Lý Trường Thọ lại, vành mắt lập tức có một chút phiếm hồng: "Ngươi chớ có nói loại lời này, chúng ta tránh đi chân trời góc biển không được sao?"
"Lần này không có chỗ trốn." Lý Trường Thọ lắc đầu, thở dài: "Sư phụ, sư muội, thời gian không nhiều, các ngươi đáp ứng trước đi."
Tề Nguyên thở dài từng hồi, mặt mày mang theo vài phần ý cười ôn hòa.
Lão đạo cười nói: "Đệ tử chọc họa, sư phụ làm sao có thể không quản?"
Lý Trường Thọ lộ ra khuôn mặt ảm đạm, nói: "Việc này nếu ta xử trí không ổn, có lẽ sẽ liên lụy tới bậc Đại La, còn liên lụy tới đại giáo. Có lẽ sẽ liên lụy ra vô số nhân quả, cùng với vô số ác quả."
Tề Nguyên vừa cười nói: "Vi sư chỉ là một Trọc Tiên, sợ cái gì?"
"Sư phụ!" Trong lòng Lý Trường Thọ ấm áp, trong mắt có quang mang chớp động.
"Ài, đồ nhi!" Tề Nguyên đưa tay, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Lý Trường Thọ, trong lúc nhất thời, bên trong nhà tranh cũng trở nên ấm áp rất nhiều.
Linh Nga ở bên cạnh lại nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Phải không? Có lẽ?
Linh Nga nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, việc này…Huynh có phải còn chưa làm hay không?"
Lý Trường Thọ gật đầu nói: "Không sai, ta đang chuẩn bị làm."
"Khụ khụ, ngươi!" Khí tức của Tề Nguyên lão đạo nghịch đảo, giơ phất trần liền muốn đánh: "Ngươi còn chưa làm! Ở đây nói nói cái quỷ gì!"
Thân hình của Lý Trường Thọ lóe lên hướng về phía sau, lộ ra khuôn mặt mỉm cười.
"Vì lý do ổn thỏa, trước khi đệ tử đi làm việc này, phải nói trước cho sư phụ cùng sư muội một tiếng. Sau đó nếu thật sự xảy ra chuyện, các ngươi không cần quản ta. Sư phụ ngài trực tiếp trục xuất đệ tử, đoạn tuyệt quan hệ cùng với đệ tử là được. Sư phụ, đệ tử coi như ngài đã đáp ứng, hiện tại sẽ đi về, kế tiếp không biết ra sao."
Nói xong, Lý Trường Thọ quay người muốn bay trở về đan phòng, Tề Nguyên lão đạo muốn nói lại thôi, Linh Nga bận bịu đuổi theo ra ngoài nhà tranh.
"Sư huynh! Lần này huynh nắm chắc được nhiều hay ít!"
Lý Trường Thọ cũng không quay đầu lại, truyền âm nói câu: "Không nhiều."
Linh Nga vội hỏi: "Cụ thể là bao nhiêu!"
"Đại khái, tám thành rưỡi đi." Lý Trường Thọ chậm rãi thở dài, thân hình đã biến mất trong rừng.
Linh Nga cũng nhăn nhăn đôi mi thanh tú, nắm chắc tám thành rưỡi, xác thực không phải là nhiều…
"Ừm?" Linh Nga nhẹ nhàng hơi chớp mắt!
Cảm giác ý nghĩ của mình, giống như có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề, nhưng trong lúc nhất thời, cũng tìm không ra là chỗ nào.
Thân hình trở lại đan phòng, Lý Trường Thọ mở ra mê trận các nơi, khốn trận, ẩn trận, cảnh báo trận, phủ lên Cảm Ứng Thạch.
Đốt một mồi lửa dưới đan lô, để người giấy chăm sóc đan lô, trong lòng hiện lên tình hình An Thủy Thành.
Trận chiến người với rồng bên kia đã vào thế vận sức chờ phát động!
Vào giờ phút này Ngao Ất hoàn toàn nhận ra tượng Hải Thần, biểu tình có một chút do dự, ánh mắt lại tràn đầy vẻ không dám tin.
Thi triển yên độn, Lý Trường Thọ chui xuống dưới đất, đến một thông lộ lớn bằng đá khác. Hắn đẩy ra một phiến cửa gỗ, ngồi xuống ghế bành sau bàn đọc sách bên trong mật thất dưới đất của mình.
Tới đi! !!
Quyết một trận thắng thua! !!
Trong nháy mắt, Lý Trường Thọ quyết tâm hạ quyết định, suy nghĩ bỗng nhiên thông suốt, toàn tâm phân tích các loại tình huống có thể sẽ xuất hiện kế tiếp.
Bây giờ nguy cơ của mình ở chỗ, thân phận Hải Thần Nam Hải sắp bại lộ.
Ngao Ất là không có cách nào trực tiếp giết chết, giết sẽ chọc đến sự trả thù điên cuồng của Long Tộc …
Trừ cái đó ra, thần sứ Hải Thần Giáo là Vu Nhân, cao thủ Tây Phương Giáo muốn đối phó với Hải Thần Giáo…
Trước mặt Lý Trường Thọ, phảng phất như xuất hiện từng sợi dây thừng lắc lư, những sợi dây thừng này chỉ có một sợi là an toàn, cầm trúng có thể tiếp tục leo lên con đường trường sinh.
Mấy sợi dây thừng khác, dùng sức kéo một cái, sẽ kéo xuống đao kiếm kịch độc…
Từng sợi dây thừng lung la lung lay, trong đáy lòng Lý Trường Thọ lại một mảnh an bình, lúc này khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười.
Phảng phất như, hắn đã cầm một sợi trong đó…
"Các ý nghĩ trước đây đều không được, vậy thì đổi suy nghĩ khác."
Trong lòng Lý Trường Thọ chủ động cảm ứng, lần theo hương hỏa. Hắn rất nhanh liền buông một tia tâm thần xuống đến tượng thần mới đang yên ổn ngoài Nam Hải, bên trên tượng thần kia vào giờ phút này đang hội tụ một lượng lớn hương hỏa công đức.
Cùng lúc đó, bên ngoài An Thủy Thành.
Ngao Ất vẫn luôn nhìn về phía khuôn mặt tượng thần, nhận ra đó là "Trường Thọ huynh" của mình, trong lòng sau khi chấn kinh, nổi lên rất nhiều ý nghĩ lộn xộn.
Trường Thọ huynh tại sao lại trở thành Hải Thần Nam Hải?
Đây là…tính toán của Nhân Giáo sao?
Nhưng vì sao lại là Trường Thọ huynh, một đệ tử vẫn chưa thành tiên chứ?
Trường Thọ huynh tuy rằng hết sức ưu tú, ấm áp nho nhã, nhưng tóm lại…
Đột nhiên, Ngao Ất ngẩn ra.
Ngao Ất cảm thấy, tượng thần dường như đã sống lại, có một tia linh tính.
Phía dưới, những tráng hán Hùng Trại đã thương lượng xong, trợn mắt nhìn từng người trên mây, quyết tâm bảo vệ vinh dự của Hải Thần.
Mà Ngao Mưu vào giờ phút này cũng đã bắt đầu nhẫn tâm, lập tức muốn để Tiên Giao Binh giết xuống dưới, giáo huấn đám thần giáo Nam Hải này một phen.
Nhưng biến cố đột ngột phát sinh!
Mặt đất truyền đến tiếng chấn động, tượng đá cao hai trượng lung la lung lay, sau đó liền chậm rãi bay lên không, tiên quang lượn lờ, quang mang lấp lóe trên trán tượng thần! Bên trong tượng thần, cũng truyền ra tiếng tụng kinh nhàn nhạt…
Những dị tượng này, tự nhiên là do đạo nhân giấy dưới nền đất giở trò.
Chỉ một thoáng, người Long Cung ở phía trên đưa mắt nhìn nhau.
Giáo chúng phàm nhân đầy khắp núi đồi cùng nhau lễ bái, từ lão ẩu tám mươi tuổi, đến thiếu nữ mười mấy tuổi, đều lộ ra biểu tình vô cùng kích động.
Mà Ngao Ất vừa định mở miệng, một tia dẫn âm đã truyền vào trong tai hắn…
"Ất huynh, ngươi đối với khốn cảnh hiện nay của Long Tộc, hiểu được bao nhiêu?"
Ngao Ất ở trên mây lập tức giật mình.