Chương 46: Say rượu
Buổi tối, trong một hội trường rộng đến ngàn mét vuông giống như nhà ăn của trường học.
Từ Phàm thấy Diệp Tiêu Dao đã bưng bốn đĩa linh thái đi về phía bàn ăn, Từ Phàm đang suy nghĩ có cần bỏ chạy ngay bây giờ không, theo nhân vật chính lên một chiếc thuyền rất dễ xảy ra chuyện.
Lúc này, Diệp Tiêu Dao lại bưng hai món linh thái đi đến.
“Từ sư đệ, linh thái trên Phù Thiên chu là ngon nhất của Thiên Khuyết môn chúng ta, ngay cả môn chủ đều phải khen ngợi.”
Trên bàn đã có ba món nguội ba món nóng, một canh, tổng cộng bảy món.
“Từ huynh đệ, ngươi xem món nguội trên bàn đều được điều chế từ linh dược hơn trăm năm, số thịt này cũng đều là thịt của yêu thú Kim Đan kỳ trở lên, hơn nữa còn là bộ phận tinh hoa nhất.” Diệp Tiêu Dao nhiệt tình giới thiệu cho Từ Phàm, đồng thời trong lòng hắn còn có một giọng nói vang lên.
“Tiểu tử, nghĩ cách kết bái huynh đệ với hắn, chắc chắn ngươi không thiệt đâu.”
“Tin vào con mắt của bản Tiên Đế, không sai đâu.”
Diệp Tiêu Dao vốn có ý kết giao với Từ Phàm, có vẻ càng nhiệt tình hơn.
Nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Diệp Tiêu Dao, Từ Phàm thật không tiện bày ra bộ mặt khó coi, cho nên cười nói: “Một bàn linh thái này, Diệp sư huynh tốn không ít nhỉ.”
“Ha ha, không tốn đến một linh thạch, đây là một trong phúc lợi của nhân viên trên Phù Thiên chu.” Diệp Tiêu Dao cười nói.
Nghe nói được miễn phí, đầu óc của Từ Phàm linh lợi hẳn lên, đến lượt Bảo Thực thuật của ta lên sàn rồi sao.
Diệp Tiêu Dao lại lấy ra một chai rượu, lặng lẽ nói với Từ Phàm: “Đây là linh tửu do đội tuần tra chúng ta tự ủ nấu, dùng linh sâm hơn mấy chục ngàn năm để ngâm đấy.”
Thấy có rượu ngon thịt ngon, Từ Phàm gạt bỏ thành kiến với nhân vật chính, bắt đầu ăn uống cùng Diệp Tiêu Dao.
Cùng với nửa chai rượu xuống bụng, Từ Phàm cũng nói nhiều hơn.
“Diệp sư huynh, triệu chứng kỳ lạ của ngươi khỏi từ lúc nào?” Từ Phàm nhìn chiếc nhẫn của Diệp Tiêu Dao nói.
“Ha ha, nhờ phúc của Từ sư đệ, lần trước sau khi ra khỏi bí cảnh, triệu chứng của ta đều khỏi rồi.” Diệp Tiêu Dao hơi say.
“Từ sư đệ, ngươi biết không, từ sau khi ra khỏi bí cảnh, lập tức thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ.”
“Sau khi thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ, việc đầu tiên là ta đến gia tộc đã từ hôn ta, sỉ nhục đệ tử thế hệ trẻ một trận.”
Nói đến đây, Diệp Tiêu Dao bưng ly rượu chạm một cái với Từ Phàm, trực tiếp uống cạn rượu trong ly.
Diệp Tiêu Dao hơi hơi say, Từ Phàm nghĩ mà khiếp sợ, nhân vật chính trào lưu từ hôn!
Hắn lại đánh giá cao Diệp Tiêu Dao thêm một phần.
Vốn dĩ cho rằng tiếp đó sẽ là một trận tình tiết đánh đấm, không ngờ Diệp Tiêu Dao thay đổi, vẻ mặt chua xót nói: “Vốn dĩ ta cho rằng có thể rửa sạch nỗi nhục bị từ hôn của ta, nhưng tuyệt đối không ngờ.”
“Cô gái từ hôn ta đã được một tôn giả ẩn thế thu nhận làm đồ đệ, cũng là Trúc Cơ kỳ, ta bị cô gái đó dùng một tay đánh một trận tàn bạo.”
Nghe đến đây, Từ Phàm trợn mắt, Tiêu Đấu Đế người ta còn biết sau khi có được lão gia gia, đợi ba năm mới đi khiêu chiến, ngươi vừa mới có chút thực lực đã đi giương oai, bị đánh tàn bạo cũng không bất ngờ.
“Nhưng như vậy ta càng có ý chí chiến đấu, có một vị sư phụ Đại Thừa kỳ thì đã làm sao, chỉ cần cho ta ba năm, ta nhất định trả lại nỗi nhục mà ta phải chịu gấp nhiều lần.” Diệp Tiêu Dao kiên định nói.
Từ Phàm nâng chén.
“Chúc Diệp sư huynh thành công.”
“Cám ơn Từ sư đệ, sau này Từ sư đệ trực tiếp gọi ta là Diệp đại ca là được, Diệp sư huynh nghe quá khách sáo.” Diệp Tiêu Dao phất tay nói.
“Diệp đại ca.”
“Tốt, ta kính huynh đệ một ly.”
Cứ như vậy, Từ Phàm có thêm một đại ca rẻ tiền.
Sau khi uống hết một vò rượu linh sâm, Diệp Tiêu Dao lại lấy thêm một vò, Từ Phàm chỉ biết hôm nay Bảo Thực thuật của hắn không dùng được.
Hai người uống cho đến đêm khuya, cho đến sau khi Từ Phàm say gục xuống, Diệp Tiêu Dao mới cõng Từ Phàm quay về phòng của hắn.
Sau khi Từ Phàm tỉnh dậy, Phù Thiên chu đã bay lên cao vạn trượng trong không trung.
“Vãi, uống rượu làm hỏng chuyện.” Từ Phàm xoa cái đầu choáng váng nói.
Sau khi Từ Phàm đi lên boong tàu, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.
Một con rắng khổng lồ lớn hơn Phù Thiên chu mấy lần, trôi nổi bay xung quanh Phù Thiên chu, thân xà khổng lồ còn thỉnh thoảng cọ xát vào Phù Thiên chu.
Lúc này, Diệp Tiêu Dao mặc áo giáp đồng phục tuần vệ đi đến.
“Tiểu Phàm, ngươi tỉnh rồi, cảm giác thế nào.” Diệp Tiêu Dao thân thiết hỏi, biết hôm trước hắn tỉnh rượu mới hơi hối hận, thực ra loại linh tửu này, Luyện Khí kỳ bình thường không thể uống, hơi không cẩn thận sẽ tự nổ linh lực, nhưng lúc đó hắn không nhớ đến.
“Vẫn ổn, nhưng đầu óc hơi choáng váng.” Nói xong Từ Phàm nhìn vào cơ thể của mình, sau đó kinh ngạc.
Mẹ kiếp ta thăng cấp đến Luyện Khí tầng mười hai rồi.
“Vậy là tốt rồi, đây, ngươi cầm cái này đi.” Trong tay Diệp Tiêu Dao xuất hiện một lọ linh đan, nhét vào trong tay Từ Phàm đầu óc vẫn còn chưa hoạt động hoàn toàn.
“Ta thấy huynh đệ ngươi thăng cấp đến Luyện Khí tầng mười hai, vừa hay ở đây còn có mấy viên Trúc Cơ đan ta không dùng đến, tặng cho ngươi.” Diệp Tiêu Dao hào phóng nói, đây đều là hắn có được nhờ cơ duyên trùng hợp, tặng cho người khác cũng không đau lòng.
Từ Phàm mở chai thuốc nhìn một cái, bên trong có bốn viên Trúc Cơ đan trung phẩm, giá thị trường hai mươi ngàn linh thạch một viên.
Hắn lập tức trả Trúc Cơ đan cho Diệp Tiêu Dao, đùa gì vậy, ngươi cho một Luyện Đan đại sư Trúc Cơ đan, coi thường ai hả.
“Ta xin nhận lòng tốt của Diệp đại ca, bây giờ ta có thể luyện chế Trúc Cơ đan, không phiền đến Diệp đại ca nhọc lòng.” Từ Phàm lập tức nói.
“Ha ha, không ngờ huynh đệ còn là Luyện Đan đại sư, chê cười rồi.” Diệp Tiêu Dao cười, cất Trúc Cơ đan vào trong nhẫn trữ đồ, tặng linh đan cho một vị Luyện Đan Sư, tương đương với vả vào mặt người ta.
“Tiểu Phàm, hiện tại ta là người hướng dẫn chính thức của ngươi trên Phù Thiên chu, nếu ngươi có chuyện gì trên Phù Thiên chu cứ nói thẳng với ta một tiếng là được.”
“Còn cách biển Vô Tận hành trình ba ngày, sau đó cả Phù Thiên chu sẽ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”
“Cho nên mấy ngày này, ngươi muốn quan sát vị trí nào trên Phù Thiên chu thì tranh thủ đi.”
“Ngoại trừ phòng thuyền trưởng, phòng vận hành trung tâm, phòng cá nhân ngươi không thể vào, những chỗ khác người đều có thể tham quan.”
“Nếu không có việc gì, ngươi còn có thể vào Luyện Đan bộ trên thuyền tiếp nhận nhiệm vụ, phần thưởng hậu hĩnh đấy.”
Nhìn nhân vật chính cẩn thận dặn dò, Từ Phàm nghĩ trong lòng, thực ra làm bạn với nhân vật chính cũng không tồi, ngoại trừ phải mạo hiểm lớn một chút.
Lúc này, Diệp Tiêu Dao vỗ vai Từ Phàm nói: “Những điều cần nói, ta đã nói hết rồi, ta còn có nhiệm vụ tuần tra, những nơi còn lại, ta không thể đi dạo cùng ngươi.”
Từ Phàm vừa định hỏi chuyện con rắn lớn bên cạnh Phù Thiên chu, đã bị Diệp Tiêu Dao giành trả lời trước một bước: “Thôn Vân Xà đó là khí linh của Phù Thiên chu.”
Nói xong Diệp Tiêu Dao đi về phía xa.
Diệp Tiêu Dao đi rồi, Từ Phàm lấy ra một Pháp khí giống như hình chiếc kính đeo lên mắt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ cấu tạo phù văn ở khu vực bên ngoài nhất của Phù Thiên chu.
Dựa theo cấp bậc, Phù Thiên chu được coi là Đạo khí trung phẩm, toàn bộ thân thuyền được bao trùm phù văn trận pháp, hiện tại Từ Phàm chỉ quan sát pháp trận phù văn đơn giản nhất.
“Lợi hại, lúc trước khi tu bổ phù văn, không nhìn kỹ, thì ra chỗ quan trọng nhất bên ngoài thân thuyền nằm ở phù văn trên vách.” Từ Phàm kinh hãi than thở nói, giống như nhìn thấy dụng cụ tinh vi nhất kiếp trước.
“Không ngờ một tiểu bối Luyện Khí như ngươi lại có con mắt như vậy, thế nào, có muốn gia nhập môn hạ ta không.”
Một đôi bàn tay to lớn thô kệch đen xì vỗ vào trên vai Từ Phàm.