Chương 47: Ca ca của Sa Yến
Từ Phàm cứng ngắc chậm rãi quay đầu lại, người có thể giấu được cảm giác của mình chí ít cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Khắp thuyền đều là đại lão, muốn giấu diếm hành vi của mình với người khác, hoàn toàn không thể.
“Xin chào tiền bối.” Từ Phàm cung kính nói, nhìn đại lão chào hỏi trước.
Một lão hán cường tráng đang nhìn Từ Phàm từ trên xuống dưới.
“Không tệ, không tệ, linh lực dồi dào, linh hồn cứng cỏi, là một hạt giống luyện khí tốt.”
“Tiểu tử, ngươi là đệ tử đi theo thuyền nhỉ, người của phong nào.” Lão hán hỏi.
“Vãn bối còn chưa gia nhập phong nào, trước mắt xem như tán nhân.” Từ Phàm thành thật trả lời, trong Thiên Khuyết môn có không ít người như Từ Phàm, đa số đều là không ai cần, người còn lại thì nghĩ phong nào cũng đều có liên quan.
“Có hứng thú đến Luyện Khí phong không?” Hai mắt lão hán sáng lên, hạt giống tốt như vậy thì không thể buông tha.
Lúc này, Từ Phàm trịnh trọng khom lưng với lão hán.
“Vãn bối bây giờ là Luyện Đan sư nhất giai, chỉ là có nghiên cứu phù văn.”
Sau khi nghe lời nói của Từ Phàm, lão hán lập tức cảm thấy rất nhàm chán.
“Luyện đan cái gì, luyện khí mới là lãng mạn của nam nhân.”
Lão hán nói xong thì đi về phía xa, dường như mất đi hứng thú với Từ Phàm.
Nhìn bóng lưng của lão hán ít nhất là Nguyên Anh kỳ này, Từ Phàm thở phào một hơi, nếu thật sự gia nhập Luyện Khí phong, sau này nhất định sẽ không tự do như bây giờ, ít nhất luyện đan phải lén lút, nói không chừng vài chục năm không đột phá đến Trúc Cơ còn bị chế giễu.
Từ Phàm không để ý nhiều như vậy, mà vẫn tiếp tục đeo Pháp khí kính mắt đặc biệt luyện chế để quan sát phù văn trong vách tường Phù Thiên chu.
Trong ba ngày, trong tình huống Từ Phàm nổi hứng thú, tất cả nơi có thể đi, Từ Phàm đều đi một lần.
“Ồ, Phù Thiên chu này, không tính phòng động lực, tổng cộng có đến năm ngàn phù văn.”
“Xem ra là muốn luyện chế thứ này, còn không biết còn phải đợi đến khi nào.” Từ Phàm vừa ăn cơm vừa thở dài nói.
Mấy năm nay, Từ Phàm vẫn không từ bỏ việc thu thập phù văn, bây giờ đã nắm vững hơn sáu trăm loại phù văn, hơn nữa hắn phát hiện theo thời gian trôi qua, muốn thu thập phù văn chưa từng học, tốc độ càng lúc càng chậm.
Lúc này, Từ Phàm cảm giác được có hai người đang đi về phía hắn.
Từ Phàm vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Sa Yến sư tỷ lâu ngày không gặp, trên người mặc một bộ váy trắng thiên điệp, dáng người hoàn mỹ, lập tức khiến tim Từ Phàm bắt đầu đập nhanh hơn.
Nhưng sau đó lại nhìn thấy một thanh niên cao lớn bên cạnh nàng, Từ Phàm nhất thời có chút thất vọng.
“Từ sư đệ, không ngờ thật đúng là ngươi!” Sa Yến ngạc nhiên nói.
“Chào Sa sư tỷ.” Từ Phàm ngoan ngoãn nói.
“Chào Từ sư đệ, không phải ngươi thích luyện khí sao, để ta giới thiệu với ngươi một chút.”
Sa Yến lấy tay vỗ vai thanh niên cao lớn bên cạnh nói: “Đây là ca ca ta, hiện tại là Luyện Khí sư nhất giai của Luyện Khí phong.”
“Đây là tiểu sư đệ của ta, trên phương diện luyện đan và luyện khí đều vô cùng có thiên phú.”
Sa Yến lại giới thiệu Từ Phàm với ca ca của nàng.
“Xin chào, Sa sư huynh, ta tên là Từ Phàm.” Từ Phàm hành lễ nói, trong lòng lại âm thầm thở phào một hơ, không phải bạn trai là tốt rồi.
“Xin chào, Từ sư đệ, ta tên là Sa Điêu.” Sa Điêu cũng mỉm cười đáp lại.
Sau khi Sa Điêu nói xong, phát hiện biểu cảm của Từ sư đệ vừa quen biết đối diện rất kỳ quái, hơn nữa hai vai đang run rẩy kịch liệt.
Lúc này kìm nén rất vất vả, khi sắp cười ra tiếng, hắn nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, trở về phòng mình.
“Ha ha ha…”
“Vậy mà lại thực sự có Sa Điêu, a ha ha…”
Từ Phàm đã lâu không gặp chuyện vui như vậy, ước chừng cười vài phút rồi mới ngừng lại.
“Cảm giác có chút không lễ phép.”
“Quên đi, lần sau gặp mặt rồi giải thích.”
Lúc này, Từ Phàm đã có một lý do tuyệt vời.
Đúng lúc này, Từ Phàm cảm thấy toàn bộ thân Phù Thiên chu rung chuyển, một giọng nói truyền đến.
“Tiến vào biển Vô Tận, toàn bộ thuyền tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”
Lúc Từ Phàm bước vào boong tàu, đã ngửi thấy mùi nước biển.
Xa xa là vùng biển vô tận xanh thẳm, tựa như vũ trụ không có tinh tú, xanh âm u, sâu thăm thẳm.
Bên cạnh Phù Thiên chu, Từ Phàm còn nhìn thấy chín chiến hạm hộ vệ lớn bảo vệ Phù Thiên chu, mỗi một chiếc tương đương với một phần năm kích thước của Phù Thiên chu, bên trên dày đặc các loại cự pháo linh lực đủ cỡ nòng.
“Chiến hạm cự pháo, đây mới là lãng mạn của nam nhân.” Từ Phàm nhìn tàu bảo hộ thán phục, riêng khẩu pháo chính có cỡ nòng ba mét kia, không biết uy lực thế nào.
“Hóa ra Từ sư đệ có cái nhìn giống ta, đây mới là thứ một người nam nhân nên luyện chế thành thạo.”
Sa Điêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, nhìn Từ Phàm bằng ánh mắt tán thưởng.
“Sa sư huynh, vừa rồi thật ngại quá, lúc nói chuyện đột nhiên có linh cảm, vì ghi chép lại linh cảm, cho nên mới…” Từ Phàm nói ra giải thích lý do tuyệt vời mà hắn nghĩ ra.
“Ta hiểu, ta hiểu, nếu linh cảm đến mà ngươi không nắm bắt được, sẽ rất khiến người ta phiền muộn.”
Sa Điêu vỗ vai Từ Phàm, rất có cảm giác đồng cảm, bọn họ đều là người bỏ đan theo khí.
Không có việc gì làm, Từ Phàm bắt đầu trò chuyện với Sa Điêu, không biết vì sao, mỗi lần nhìn mặt Sa Điêu, Từ Phàm lại có một cảm giác rất vui vẻ.
“Từ sư đệ, có thể chia sẻ linh cảm vừa rồi của ngươi một chút không?”
“Nói không chừng có thể thảo luận một chút, giả thiết của ngươi sẽ hoàn thiện hơn.” Sa Điêu chờ mong nói.
“Thực ra cũng không có gì.” Từ Phàm nói xong, dùng ngón tay thay bút, vẽ một pháp trận phù văn hoàn chỉnh trên không trung.
Thứ mà Từ Phàm không thiếu nhất chính là linh cảm và ý tưởng, đây là trận phù văn trò chuyện vô tuyến.
“Phù văn cộng hưởng, phù văn truyền âm, phù văn quang ảnh, phù văn bí tỏa…”
Sa Điêu vuốt cằm bắt đầu suy nghĩ về tác dụng của trận pháp phù văn này.
“Từ sư đệ, nếu ta không nhìn nhầm, ngươi đang muốn làm một Pháp khí có thể trò chuyện từ xa.”
“Chỉ là do hạn chế, hai Pháp khí này chỉ có thể liên lạc với nhau ở khoảng cách xa nhất là hơn một trăm kilomet, nếu nhờ vào đại trận ngoại môn ngược lại có thể bao trùm cả ngoại môn.”
“Đều là phù văn bình thường nhất, dùng linh thiết bình thường nhất là có thể chứa đựng, phương diện chi phí là một điểm sáng lớn.”
Nghe đánh giá dủa Sa Điêu, trong mắt Từ Phàm lóe lên một tia sáng, vị Sa sư huynh này rất có trình độ.
Sa Điêu lúc này có chút thất vọng, Từ sư đệ trước mặt này, vừa rồi phản ứng lớn như vậy, kết quả linh cảm chính là cái này, ngoại trừ phương diện chi phí và thứ tự phù văn, còn lại đều rất bình thường.
“Sa sư huynh, ta vẫn chưa hoàn thành.” Từ Phàm nói, lại thêm một công năng cơ trạm cỡ nhỏ bên ngoài pháp trận tạo thành từ phù văn.
“Đây là…”
Nhìn thấy phù văn bên ngoài Từ Phàm thêm vào, Sa Điêu bắt đầu trở nên nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện thứ tự phù văn ở bên ngoài, hắn có phần xem không hiểu.
Từ Phàm không để ý đến vị Sa sư huynh này, mà bước tới vị trí mũi thuyền, bắt đầu thưởng thức biển Vô Tận.
Hắn đã say mê nơi này từ lâu, tài nguyên vô tận, bảo vật quý hiếm khó có thể nhìn thấy bên ngoài, càng quan trọng hơn chính là tư liệu huyết nhục của Yêu thú trên Hợp Thể kỳ.
Những thứ này bên ngoài đều rất khó nhìn thấy.