*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn hai người, Dương Bách Xuyên hỏi: “Đừng lo lắng, tôi cũng không nhỏ nhen như thế, các cậu là người mới, sao lại biết tôi? Còn hóa thành tro cũng nhận ra? Ha ha, đúng rồi, Lý Đại Nghị có ở công ty không?”
Dương Bách Xuyên trêu ghẹo một câu.
“Khụ khụ, chủ tịch ông Lý đang đi công tác với chủ tịch Lưu, hiện tại bên tổng bộ Cố Đô là do đội trưởng mới tới của chúng tôi quản lý. Chúng tôi biết ngài là bởi vì đội trưởng mới tới treo một tấm ảnh của ngài trong phòng huấn luyện của chúng tôi, yêu cầu sớm muộn gì chúng tôi cũng phải hô khẩu hiệu với ảnh chụp của ngài!”
Dương Bách Xuyên vừa nghe xong, cảm giác đội trưởng này nịnh nọt khá thú vị, mỗi ngày đều nhìn ảnh của mình, bảo sao hai nhân viên bảo vệ này đã nhận ra mình từ xa.
“Còn ông Lý à? Đọc khẩu hiệu gì?” Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thú vị.
“Đội trưởng mới của chúng tôi nói sau này gọi tổng giám đốc Lý - Lý Đại Nghị là ông Lý, khẩu hiệu là chủ tịch mạnh khỏe!” Đại Cá giành nói trước.
“Chỉ câu này thôi?”
“Vâng, chỉ câu này thôi.”
“Được rồi, đưa tôi đi xem đội tưởng mới tới của các cậu, thằng nhóc này có tiền đồ đấy, ha ha.”
“Chủ tịch, đội trưởng của chúng tôi đang ở phòng huấn luyện, tôi dẫn ngài qua, Đại Cá đứng gác đi.” Tam Mao sợ Đại Cá nói sai, cậu ta tự mình dẫn Dương Bách Xuyên đi.
Mà Dương Bách Xuyên lại là hiếm khi có hứng thú, tới nay chưa từng đến bộ phận an ninh của Vân Kỳ, lần này nghe thấy có người mới tới nịnh nọt mình thì cảm thấy thú vị, dù sao Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị cũng đã đi công khác, chắc là Lâm Hoan quản lí tài chính cũng đi công tác theo.
“Đúng rồi, có phải giám đốc tài chính Lâm Hoan cũng đi công tác không?” Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi.
“Vâng thưa chủ tịch!”
“Được rồi, đến bộ phận an ninh của cậu đi.”
Hai người đi vào thang máy, Dương Bách Xuyên hỏi tên Tam Mao, có câu nói chuyện phiếm, dùng lời của Tam Mao mà nói, lúc này quyền đội trưởng mới đang huấn luyện bảo vệ mới, vừa lúc mời chủ tịch Dương Bách Xuyên đi thị sát.
Bộ phận an ninh của Vân Thiên độc chiếm một tầng, là tầng bảy, sau khi thang máy mở ra, Tam Mao dẫn Dương Bách Xuyên đi tới phòng huấn luyện.
Lúc ở cửa, Dương Bách Xuyên đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Lớn tiếng một chút, hành động phải được lên kế hoạch rõ ràng, khi hét lên các cậu phải có cảm giác khâm phục, hiểu không?”
“Hiểu ạ!”
Tam Mao đẩy cửa phòng huấn luyện ra cho Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy hơn hai mươi nhân viên bảo vệ đứng trước vách tường, mà ở trên tường là tấm ảnh khổng lồ của mình được lắp trong khung ảnh, bên dưới khung ảnh là một cái bàn, trên bàn có bộ trà, đĩa trái cây, hạt dưa thuốc lá, sống động như một cái bàn thờ vậy.
Một thanh niên ngồi trên cái ghế bên trái của bàn.
Lúc này nghe cậu thanh niên kia nói: “Chuẩn bị bắt đầu, cúi đầu!”
Sau đó, hơn hai mươi nhân viên bảo vệ đứng gọn gàng bắt đầu cúi đầu trước cậu thanh niên, hay có thể nói là với ảnh của mình.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh này, suýt nữa thì ngã xuống, ngữ khí anh bình tĩnh nhưng vô cùng lạnh lẽo: “Độc Cô Hối, vi sư còn chưa chết!”
Thanh niên này không phải ai khác mà là đại đồ đệ của mình - Độc Cô Hối!
Lúc trước Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ đã bàn bạc sau này để cho đệ tử Vân Môn đến Vân Kỳ rèn luyện lấy kinh nghiệm.