Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1904

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc này bỏ qua những khó khăn phát sinh, cần cần có thể trở về lúc cách đây hơn năm năm, việc này hoàn toàn khiến Dương Bách Xuyên thổn thức đấy.  

Cũng may mà có Giới Diện sứ giả mà sư phụ gọi là Hóa Thê Lương đưa hắn trở về, xem ra bây giờ Thu nhi có thể xuất hiện bên cạnh hắn cũng là bút tích của Hóa Thê Lương, theo lời sư phụ nói thì Hóa Thê Lương là người đã trự tiếp mở cổng không gian đưa hắn về Trái Đất đấy.  

Bản lĩnh thần thông như thế Dương Bách Xuyên không thể nào tưởng tượng nổi, hắn đã ghi tạc người tên Hóa Thê Lương này vào lòng.  

Chỉ tiếc là con chồn chưa quay về, vẫn chưa tìm được những người khác, không thể đến thành Tán Tu để đón tiểu òa thượng đi, chưa gặp được huynh đệ Gia Cát, lại còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Diệp Vô Tâm, còn cả Lê Nặc, yêu vương Tiểu Bạch, chưa đến Đại Hoang cùng vợ chồng anh lớn kết nghĩa Bạch Khởi vào địa hạt Đại Hoang trêu chọc khỉ một chút...  

Tuy rằng trong lòng có phần tiếc nuối nhưng so với việc giờ đây Dương bách Xuyên có thể trở về Trái Đất thì trong lòng hắn lại càng vui vẻ hơn.  

Về phần những người thân bạn bè ở Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng sau này sẽ quay lại đó tìm họ, nếu như có thể đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ có cách để đi vào lại Sơn Hải Giới.  

Nơi Hóa Thê Lương mở cổng không gian đưa hắn ra ngoài không phải một nơi nào trên Trái Đất mà lại là sa mạc, những người thông hiểu đạo lý huyền diệu chắc chắn có ý nghĩ sâu xa, cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên suy nghĩ xem lát nữa nên điều tra xem ở sa mạc này có phải có chỗ nào đặc biệt hay không, nói không chừng rất có thể sẽ tìm ra đường thông đến Sơn Hải Giới.  

Ngô Mặc Thu sau khi được Dương Bách Xuyên đã bình tĩnh lại, mặt lập tức biến sắc như nhớ ra gì đó, cô đột nghiên quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.  

"Thu nhi đứng lên đi, đừng cứ hở chút là lại quỳ xuống, không phải anh đã nói với đừng quỳ nữa sao." Dương Bách Xuyên nhíu mày.  

Ngô Mặc Thu khóc nức nở nói: "Chủ nhân... Em đã không bảo vệ được anh, suýt nữa anh đã có thể bị giết mất rồi."  

Dương Bách Xuyên nghe xong hơi sững sờ, lập tức cười phá lên ha hả, đỡ Ngô Mặc Thu đứng dậy rồi bắt đầu kể lại chuyện xảy ra với hắn ở Sơn Hải Giới, sau đó hắn gặp được Vương Tông Nhân ở thành Yêu Quang rồi gây một trận náo loạn lớn ở thành Yêu Quang.  

Đợi Dương Bách Xuyên nói xong, Ngô Mặc Thu vừa mừng vừa sợ, không ngờ Dương Bách Xuyên hiểu lần cô bị Ân Tĩnh An cắn nuốt nên đã chém chết Ân Tĩnh An báo thù cho cô, trong lòng cô vô cùng cảm động, hình bóng Dương Bách Xuyên trong mắt Ngô Mặc Thu lấp lánh rực rỡ vô cùng.  

Sau khi Dương Bách Xuyên sau khi nói xong, trong lòng khẽ động đưa nhị đồ đệ Vương Tông Nhân ở núi La Phù ra ngoài.  

Vương Tông Nhân vừa ra đã nhìn thấy Ngô Mặc Thu, tròng mắt cũng đỏ hoe, Ngô Mặc Thu vẫn chưa chết, trong lòng cậu ta cuối cùng cũng không còn thấp thỏm nữa, nếu không sau này cậu ta cũng không biết phải đối mặt với sư phụ như thế nào nữa.  

Ba người trò chuyện cùng nhau, kể đến phần mình ai cũng thút thít không thôi, nhưng có thể trở về rồi trong lòng ai cũng rất vui vẻ.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn Ngô Mặc Thu, thấy chân linh thể của cô vô cùng mờ nhạt, rõ ràng đã trúng quá nhiều thương tích nặng nề, hắn nói: "Thu nhi thần hồn của em không ổn lắm, để anh đưa em vào điện La Phù để phục hồi lại."  

Ngô Mặc Thu gật đầu nhẹ nhàng, thật sự khi cô đụng độ với Tề Mặc, Tề Mặc ra tay quá nặng khiến cô bị tổn lớn, hơn nữa thần hồn còn bị phong ấn vào trong đào bình, vật chuyên môn giam cầm thần hồn, khiến cho mỗi ngày đều cảm thấy suy sụp, chẳng qua bây giờ vừa được đoàn tụ với Dương Bách Xuyên nên mới cố gắng chịu đựng, cô chắc cắn cần phản điều dưỡng thật tốt mới có thể phục hồi được.  

Lập tức Dương Bách Xuyên vung tay lên thu Ngô Mặc Thu thu vào  La Phù Động Thiên đặt trực tiếp ở điện La Phù, hơn nữa còn dùng ý niệm dặn dò Khí Linh lão quỷ mới ở La Phù Động Thiên mới chăm sóc Ngô Mặc Thu thật tốt, kêu lão quỷ giúp Ngô Mặc Thu tìm một ít thiên tài địa bảo để hồi phục thần hồn.  

Bây giờ lão quỷ đã trở thành Khí Linh La Phù động thiên mới, hoàn toàn biết rõ trong La Phù Động Thiên có thiên tài địa bảo gì, hơn nữa La Phù Động Thiên còn có nhiều mà linh dược và nhiều thứ khác, nhưng bây giờ là nơi cất giấu những vật quý của Dương Bách Xuyên.  

Sắp xếp để Ngô Mặc Thu vào điện La Phù điện tu dưỡng là vì bản thân điện La Phù rất đặc biệt có thể trợ giúp rất nhiều cho việc phục hồi thần hồn, để Ngô Mặc Thu ở đó là thích hợp nhất.  

Điện La Phù cũng là nơi quan trọng nhất trong cả La Phù Động Thiên, bên trong có vô số các loại sách cổ về bí pháp tu luyện, Dương Bách Xuyên có suy nghĩ, đợi sau khi trở về sẽ đặt La Phù Động Thiên vĩnh cữu ở quê nhà Vân Môn, biến Vân Môn trở thành thánh địa tu luyện chân chính trên Trái Đất  

Đợi sau khi Ngô Mặc Thu vào La Phù Động Thiên, Dương Bách Xuyên quay đầu nói: "A nhân, cậu đi nhìn xung quanh xem có trận pháp nào hay không? Vi sư suy đoán rằng Hóa Thê Lương đưa vi sư đến đây là có ý sâu xa nào đó, rất có thể ở đây sẽ có một con đường thông đến một nơi nào đó ở Sơn Hải."  

"Vâng, sư phụ, con lập tức đi xem xem." Vương Tông Nhân cũng biết bây giờ sư phụ nhà mình không khác gì người bình thường cả, không thể nhìn ra được có trận pháp gì hay không, mà cậu ta là đồ đệ lại có tu vi Kim Đan trung kỳ, giúp đỡ chăm sóc sư phụ là trách nhiệm lớn nhất hiện tại.  

Sau khi nhìn thấy đồ đệ rời đi, Dương Bách Xuyên cười khổ trong lòng, không ngờ có một ngày hắn suy bại đến mức phải để đồ đệ bảo vệ chăm sóc mình.  

Bây giờ hắn vẫn không biết sa mạc này lớn bao nhiêu, nó thuộc vùng sa mạc ở Trung Quốc hay là sa mạc ở nước ngoài.  

...  

Không lâu sau, Vương Tông Nhân bay tới, gương mặt vui vẻ nói: “Sư phụ, đúng như sư phụ nói thì cách rừng Hồ Dương khoảng ba trăm mét có một trận pháp, nhưng con nhìn không biết có phải là một trận pháp không gian hay không, có phải trận pháp thông đến Sơn Hải Giới hay không."  

"Đưa tôi đến đó xem!" Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động nói ra.  

Mấy phút đồng hồ sau Dương Bách Xuyên đi theo đồ đệ đi vào nơi cách rừng Hồ Dương ba trăm mét, nhìn thấy trận pháp Vương Tông Nhân phát hiện ra, vừa nhìn đã chắc chắn đó là trận pháp dịch chuyển không gian, cái này đã nói lên rằng đên là trận pháp dẫn dường đến Sơn Hải Giới.  

Hơn nữa trận pháp này là trận pháp dịch chuyển vô cùng hoàn chỉnh, nếu như không có năng lượng linh thạch chống đỡ thì không thể dịch chuyển, chỉ cần để linh thạch dịch chuyển vào là có thể sử dụng.  

Dương Bách Xuyên mừng rỡ trong lòng, chỉ cần có trận pháp này ở rừng Hồ Dương lâm, sau này nếu muốn trở lại Sơn Hải Giới cũng có thể dễ dàng trở về bất cứ lúc nào, sau khi đánh dấu lại thì Vương Nhân Tông đã hoàn toàn vùi lấp trận pháp, đề phòng xảy ra vấn đề gì đó.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất