Vợ chồng Dương Quốc Trung, ba mẹ con Âu Dương Ngọc Thanh, chị Mai, Ruth, Trịnh Bân Bân, tiểu Phượng Hoàng, trâu thần Ngũ Sắc, Chồn Nhi, thêm cả Ngô Nam, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Dương Bách Xuyên.
“Khụ khụ..mọi người nhìn tôi làm gì, tôi biến mất hơn một năm, đây là sự thật, còn nữa, mọi người cũng không biết đi tìm tôi à, chẳng may tôi bị hại thì sao?”
Dương Bách Xuyên dùng u oán để xóa đi sự xấu hổ.
"Một Phi Thăng cảnh như anh, đừng nói biến mất một năm, cho dù mười năm thì trên Trái Đất này cũng ai có thể làm anh bị thương được, bọn em tìm anh làm gì, hơn nữa lúc anh đi đã dặn em đừng tìm anh còn gì, anh muốn ra ngoài dạo chơi, không ngờ còn dẫn về một em gái đang mang bầu cơ đấy - Đúng là giỏi thật!"
Âu Dương Ngọc Thanh khó chịu, ghen tị tới phát hỏa.
“Hừ, tiểu Phượng Hoàng, chúng ta ra ngoài chơi, thói chơi bời trăng hoa của ai đó, chị không có hứng thú nghe.." Nói xong, Trịnh Bân Bân đứng dậy, kéo tiểu Phượng Hoàng đi ra ngoài.
Kế đó, trâu thần Ngũ Sắc, Chồn Nhi cũng đi theo...
“A..Đột nhiên cha nhớ còn có việc chưa làm, bà nó, lại giúp tôi một tay” Vợ chồng Dương Quốc Trung cũng không ở lại.
“Gì ấy nhỉ, chú Ngô Nam, chúng ta đi bàn bạc chuyện của Vân Kỹ” Dương Tinh Phó đứng dậy rời đi, Ngô Nam cũng cười haha rồi theo chân.
Âu Dương Nhạc nín cười nhìn người cha hời của mình, cô gọi ra phía cửa: “Em trai, đợi chị với..”
Thoáng cái đã đi hết.
Phòng khách chỉ còn lại chị Mai, Ruth và Âu Dương Ngọc Thanh.
Ba người họ đều là phụ nữ của Dương Bách Xuyên.
Cái mặt già của Dương Bách Xuyên vô cùng xấu hổ.
Ngõi trên ghế không thoải mái như bị kim đâm.
“Chị Mai.." Âu Dương Ngọc Thanh nhìn về phía đối phương, ý cô là chị thấy thế nào.
Chị Mai cười cười nói với Ruth ở bên cạnh: “Ruth, ra mời em Tranh vào phòng khách đi, Âu Dương, em cũng đừng tức giận, còn chưa biết nhà họ Viên này có đức hạnh gì, nhưng chuyện xảy ra lần này là có lý do, chúng ta cũng tha cho Dương Bách Xuyên đi”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì cảm động không thôi, liên tục nói sáng suốt.
“Phụt..”
Âu Dương Ngọc Thanh cười trước, đương nhiên cô biết lần này không trách hẳn được, cô còn phải cảm ơn chị em nhà Nguyên Tranh, nếu không thì chưa biết chừng Dương Bách Xuyên đã xảy ra chuyện rồi.
Cô cố ý nghiêm mặt, thật ra là cho con cái xem:
Còn nói không gặp người phụ nữ Dương Bách Xuyên mang về, Âu Dương Ngọc Thanh thật sự không dám, hơn nữa cũng sẽ không làm vậy.
Sau khí nghe Dương Bách Xuyên nhắc tới mang thai, hai mắt Đoan Mộc Uyển sáng lên, cũng không dám lơ là
Bọn họ bị phản ứng của Dương Bách Xuyên chọc. cười.
....
Một lát sau, Ruth dẫn theo Nguyên Tranh và Nguyên Bảo có chút sợ sệt đi tới.
Âu Dương Ngọc Thanh và chị Mai mỉm cười, hai người vội vàng đứng dậy dìu Nguyên Tranh.
“Nguyên Tranh chào hai chị..."Vừa nói vừa hành lễ, cô đã nghe Dương Bách Xuyên nói qua tình huống của anh, đương nhiên biết Âu Dương Ngọc Thanh và chị Mai, thậm chí còn biết tới Tu Chân Giới, hoặc là ở một thế giới khác, Dương Bách Xuyên còn có rất nhiều phụ nữ.
Chuyện này đã làm chấn động tới tam quan của Nguyên Tranh, nhưng cô biết Bạch Thanh chồng mình, hay đúng hơn là Dương Bách Xuyên quả thật không phải người bình thường, tối hôm giải thích, Dương Bách Xuyên đã thể hiện cho cô và A Bảo rất nhiều bản lĩnh siêu việt, đến tận bây giờ Nguyên Tranh vẫn nghĩ rằng mình đã kết hôn với thần tiên.
Thế nên chuyện Dương Bách Xuyên có rất nhiều phụ nữ cũng không là gì so với những bản lĩnh mà anh thể hiện.
Ở trên đảo mấy ngày, Dương Bách Xuyên đã dẫn cô tới nơi gọi là Vân Môn.
Nói thật, trong hiểu biết của Nguyên Tranh, nơi này giống như tiên cảnh, đối mặt với hai người Âu Dương Ngọc Thanh và chị Mai, nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cô cho rằng chỉ có thần tiên mới có được vẻ đẹp như vậy, dù là người nước ngoài gọi cô tới đây cũng rất đẹp, điều này khiến Nguyên Tranh căng thẳng theo bản năng.
Nghĩ tới phụ nữ của chồng mình, ai cũng xinh đẹp như vậy, bọn họ đều là tu sĩ thần tiên, vậy cô làm sao có thể xứng với anh nữa.
Điều khiến cô lo lắng hơn là, lúc trước ông cắn nhân đề nghị Dương Bách Xuyên kết hôn với cô, thật ra cô hiểu rõ suy nghĩ của ông ấy, đây là ích kỷ.
Nhưng cô còn ích kỷ hơn.