Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4131: Cảm ơn

Về phần chim Thần Ma, tuy trong đầu con chim này cất chứa rất nhiều kiến thức, nhưng cũng không toàn năng thái quá tới vậy, trong đầu nó không có bất cú đan phương luyện chế tiên đan nào hết.

Nhưng nếu bây giờ Dương Bách Xuyên đã vào được mật thất luyện đan trong Đại La Tiên Phủ, còn bắt được một viên tiên đan vào tay, với hắn mà nói, đây chính là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp.

Chưa biết chừng chốc nữa hắn sẽ tìm được đan phương luyện chế tiên đan ở chỗ này thì sao.

Trong chớp mắt, mọi người như ngừng thở. Trên mặt Đỗ hứng phấn, Lão Mộ và A Thiện cũng mừng rỡ ra mặt.

Lúc này, đan dược trong tay họ đang không ngừng tỏa ra năng lượng cực mạnh, cần phải nhanh chóng cất vào bình chuyên đựng đan dược, đậy kín lại, bằng không linh khí sẽ trôi đi hết.

Dương Bách Xuyên ngựa quen đường cũ, dùng suy nghĩ để lục tìm ra một chiếc bình đựng đan dược có trong bình Càn Khôn, sau đó cất viên đan dược màu vàng này vào trong, cuối cùng là đậy nắp lại thật chặt.

“Bách Xuyên, cho ngươi nè.” Bấy giờ, Đỗ Kiệt Bân tiến lại gần, đưa cho Dương Bách Xuyên một chiếc bình đựng đan dược.

“Ta có một viên rồi, ngươi lấy về đi.” Dương Bách Xuyên mỉm cười, không nhận lấy chiếc bình mà Đỗ Kiệt Bân đưa cho. Hắn có một viên là đủ rồi, về phương diện này, hắn thật sự chẳng có chút lòng tham nào.

Đỗ Kiệt Bân trợn trừng mắt, nói: “Tổng cộng có chín viên tiên đan, nhưng ta thấy ngươi chỉ bắt được mỗi một viên. Ta, Lão Mộ và A Thiện tới từ cùng một gia tộc, trong khi đó để thuận lợi vào được đây, lại may mắn thu hoạch được tiên đan, công lao của ngươi là lớn nhất, nên theo lý thì phải chia cho ngươi một nửa số đan dược mới phải...

Nhưng theo sự hiểu biết của ta về ngươi thì có đưa ngươi một nửa, ngươi cũng chẳng thèm lấy hết, vậy nên trong bình đan dược này chỉ có hai viên thôi, cộng thêm viên ngươi tự bắt được nữa là ba, với ta mà nói là bọn ta được lợi lớn rồi, nên ngươi cũng đừng từ chối, nếu chúng ta là bạn thì hãy dứt khoát nhận lấy đị”

Hiện tại, Dương Bách Xuyên mới biết hóa ra có cả thảy chín viên tiên đan bay. ra từ trong đan lô, trước đó hắn không để ý đến số lượng nên không biết.

Nhìn ánh mắt chân thành của Đỗ Kiệt Bân, hắn không nỡ từ chối nữa, bèn nhận lấy hai viên đan dược mà Đỗ Kiệt Bân đưa.

“Cảm ơn.”

Nhưng hắn vẫn khách khí nói lời cảm tạ với Đỗ Kiệt Bân.

“Thằng nhãi này, khách khí như vậy là không xem Lão Đỗ ra là bạn rồi.” Đỗ Kiệt Bân xụ mặt, tỏ vẻ không vui.

“Vậy sau này sẽ không khách sáo nữa, ha ha” Nhìn vẻ mặt này của Đỗ Kiệt Bân, Dương Bách Xuyên không kiềm được mà bật cười.

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên cố tình giả vờ như vô ý nhìn thoáng qua hai người Lão Mộ và A Thiện, khi thấy trong mắt họ không xuất hiện cảm xúc căm ghét hay gì đó, hắn mới hoàn toàn yên lòng.

Đối diện với ích lợi tâm cỡ thế này, Dương Bách Xuyên biết dù Đỗ Kiệt Bân không thèm để ý tới, nhưng chưa chắc hai người hầu ngày thường rất trung thành và hiền hậu của hắn ta cũng nghĩ như vậy, may là cả hai đều không cảm thấy bất mãn gì về chuyện này.

Thú thật, điều Dương Bách Xuyên sợ nhất là chỉ vì chuyện phân chia lợi ích với nhau mà khiến tình bàn bị rạn nứt, nếu vậy thì chẳng thà hắn không lấy dù chỉ là một viên tiên đan còn hơn.

“Phải rồi, Lão Mộ nè, đan dược này có phải Kim Nguyên Chân Đạo Đan không?” Đỗ Kiệt Bân bỗng quay sang hỏi Lão Mộ.

Ban nấy ai cũng vội vàng chạy đi bắt đám đan dược túa ra khỏi đan lô, làm gì có thời gian nghiên cứu xem đây có phải Kim Nguyên Chân Đạo Đan hay không.

Lão Mộ trầm ngâm vài giây, rồi đáp: “Bẩm thiếu chủ, dựa theo những gì được ghi trong điển tịch thì không còn nghỉ ngờ gì nữa, chín viên đan dược chúng ta bắt được hôm nay đúng là Kim Nguyên Chân Đạo Đan, bởi từ đan văn cho đến hình dạng của nó đều giống hệt những gì được miêu tả trong điển tịch...”

Nghe Lão Mộ giải thích xong, Đỗ Kiệt Bân vui mừng bảo: “Nghĩa là ở thời điểm hiện tại, đã không còn ai đủ năng lực luyện chế ra tiên đan cùng loại với chín viên tiên đan mà chúng ta bắt được, chẳng biết công hiệu của tiên đan có bị năm tháng dài dòng kia bào mòn không nữa?”

“Về chuyện này xin thiếu chủ cứ yên tâm, chín viên tiên đan này được bảo. quản cẩn thận trong đan lô nên công hiệu sẽ không sụt giảm đâu.” Lão Mộ khom lưng trả lời.

“Thế giờ chúng ta hãy chia nhau ra tìm kiếm cẩn thận xung quanh xem đan phương của tiên đan Kim Nguyên Chân Đạo có ở đây không đi? Đan dược tốt thì tốt nhật, nhưng không phải vật phẩm tái sinh, chỉ có đan phương mới là sự tồn tại vô giá...” Vừa nói, Đỗ Kiệt Bân vừa là người đầu tiên bắt tay vào tìm kiếm.

Toàn bộ mật thất luyện đan là một sơn động với khoảng sân rộng lớn.


Hiện tại mọi người vừa mở đan lô đã lấy được chín viên Kim Nguyên Chân Đạo Đan, nhìn kiểu gì cũng thấy là một khởi đầu cực kỳ tốt đẹp.


Nhưng cả bốn người đều biết rất rõ, nếu đây là mật thất luyện đan trong Đại La Tiên Phủ, tuyệt đối không có chuyện chỉ có mỗi đan dược, đương nhiên là ngoài ra còn có cả đan lô, nhưng cái đan lô đó thoạt nhìn chỉ là một đan lô làm bằng đá tầm thường mà thôi.

Ngoài những ký hiệu được khắc trên đất ở xung quanh đan lô thì họ chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì ở những chỗ khác cả, với một mật thất luyện đan mà nói, điều này không bình thường chút nào.

Với cả nhiệt độ trong này rất cao, nhưng từ lúc tiến vào đến giờ, họ không hề nhìn thấy bất cứ ngọn lửa hay thứ gì tương tự, mỗi việc này thôi đã bất thường lắm rồi.

Trước đó chim Thần Ma cũng từng nói, khả năng rất cao là trong này có chứa một trong mười đại tiên hỏa của Tiên Giới, nhưng tính đến thời điểm hiện tại, họ vẫn chưa phát hiện ngọn lửa nào hết.

Thật sự rất bất hợp lý.

Thế nên, cả bốn người đều hiểu rất rõ rằng nhất định trong này còn ẩn chứa bí mật gì đó đang chờ họ khám phá.

Đỗ Kiệt Bân nói: “Mọi người đi loanh quanh tìm thử xem, không chừng sẽ phát hiện thứ gì đó khác thì sao, tỷ như đan phương Kim Nguyên Chân Đạo Đan...”

Ngay sau đó, bốn người bắt đầu tản ra tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong sơn động, nhưng sau lượt thứ nhất, bốn người vẫn chẳng phát hiện được thứ gì có giá trị ở đây cả.

Thậm chí Dương Bách Xuyên còn chuyên môn đi tìm chim Thần Ma hỏi thăm, nhưng tới nó cũng không nhận ra điểm gì bất thường.

Sau lại, nó bỗng truyền âm cho Dương Bách Xuyên, nói rằng:

“Nhóc thối, hay là ngươi vòng trở về bên cạnh đan lô kiểm tra thử đi, trong sơn động này, điểm bất thường duy nhất chính là chỗ cái đan lô đó."

Cuối cùng, bốn người bọn họ lại tề tựu về trước đan lô. Lần này, Lão Mô trầm ngâm quan sát đan lô một hồi lâu, sau đó vươn tay, bắt đầu truyền tiên nguyên lực. vào trong đan lô.

Kế tiếp, đan lô phát ra tiếng “ong ong...” Có phản ứng!

“A Thiện, mau tới giúp một tay, đan lô này hấp thu được tiên nguyên lực, chứng tỏ nó chính là chìa khóa mấu chốt.” Lão Mộ vội gọi A Thiện tới giúp.

Hai người A Thiện và Lão Mộ cùng đặt tay lên phía trên đan lô, bắt đầu truyền tiên nguyên lực vào trong.

“Ong ong...”

Sau khi hấp thu tiên nguyên lực từ Lão Mộ và A Thiện, âm thanh đan lô phát ra càng thêm lớn, nhức nhối cả màng nhĩ.

Kế tiếp, đan lô như bừng sáng, tỏa ra ánh hào quang màu vàng chói lòa, ngay giây sau, các ký hiệu được khắc dưới mặt đất ở xung quanh đan lô cũng lần lượt sáng lên như một dây đèn...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất