Dương Bách Xuyên xem xét, nhưng lại thấy Tuyết hương đã nhắm mắt, đặt tay lên trứng Côn Bằng.
Nhìn sắc mặt nàng ấy rất nhợt nhạt, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên minh bạch, pháp lực mà Tuyết Hương độ nhập cho trứng Côn Bằng không đơn giản như hắn nghĩ.
Hắn nhớ rõ con chim tạp mạo kia đã nói, hình như thời Viễn Cổ, độc giác song Dực Long hay là nói Côn Long sau khi trưởng thành, đã đi theo Côn Bằng để tồn tại, cho nên nghĩ lại, chuyện Tuyết Hương đang làm bây giờ chính là sứ mệnh của nàng ấy.
Hắn cũng không biết nàng ấy đã kiên trì trong bao nhiêu thời gian vì sứ mệnh này, nhưng chắc chắn là không ngắn.
Đây là một cuộc chiến lâu dài đang ngày càng trở nên tiêu hao. Cũng chỉ có cô gái thiên chân vô tà như Tuyết Hương mới đi làm chuyện này.
Không biết vì lý do gì, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy thương tiếc và đau lòng cho Tuyết Hương.
Lúc này, hắn nghĩ rằng dù là vì bản thân hay vì nàng ấy, hắn cũng nên làm gì đó.
Trứng Côn Bằng rõ ràng là một cái hố không đáy, mà Tuyết Hương lại là người lấp hố.
Dương Bách Xuyên cũng rất kính nể nàng ấy.
Thấy Tuyết Hương đang hết sức chăm chú, Dương Bách Xuyên cũng không quấy rầy nữa.
Thay vào đó, hắn bắt đâu một cuộc trò chuyện với Càn Khôn chỉ Linh trong tâm trí của mình, hắn muốn hỏi Càn Khôn chỉ Linh những gì nó biết về Côn Bằng và Tuyết Hương, bởi vì Càn Khôn chỉ Linh kiến giải càng sâu sắc hơn con chim tạp mạo kia nhiều.
“Càn Khôn, ngươi nghĩ gì về mối quan hệ giữa Côn Băng và độc giác song Dực Long, ngươi nói cho ta nghe một chút?” Dương Bách Xuyên trực tiếp hỏi Càn Khôn chỉ Linh.
“Chuyện này nói ra cũng có chút thú vị, ha ha, có tin đồn rằng vào thời điểm khai thiên lập địai, Côn Bằng được sinh ra, vượt ra ngoài tam Giới và Cửu Thiên, trở thành Yêu Tổ chí tôn, tộc có một mạch biến dị là độc giác song Dực Long, tất nhiên, trước khi thành niên được gọi là độc giác song Dực Long, còn sau khi trưởng thành, chúng được gọi là Côn Long, nhận được điểm hóa bởi Yêu Tổ Côn Bằng, kể từ đó nó đã trở thành tùy tùng dưới trướng của Yêu Tổ Côn Bằng.
Đây cũng là một tồn tại nổi tiếng trong tam Gi iện tại xem ra, tiểu cô nương trước mặt này quả thật có chút liên quan thú vị với trứng Côn Bằng, có thể nói, từ tình huống nàng ấy độ nhập cho Côn Bằng năng lượng, ta suy đoán rằng Côn Bằng nếu xuất thể cần nàng ấy trở thành vật hy sinh.
Côn Bằng đã vượt qua tam Giới và Cửu Thiên, muốn xuất thế làm sao có thể dễ dàng như vậy, có hy sinh là chuyện bình thường, số phận của nha đầu này có lẽ đã bị sắp đặt từ lâu, nàng ấy tồn tại là để trở thành vật hiến tế cho sự ra đời của Yêu Tổ Côn Bằng một đời mới.
Dựa theo tình hình hiện tại của trứng Côn Bằng được nàng ấy tẩm bổ, khi Côn Băng phá trứng mà ra, đó chính là thời điểm nàng ấy phải hy sinh, theo trứng Côn Bằng ngày càng mạnh hơn, sẽ càng cần nhiều năng lượng để thôn phê...
Nếu không, thực lực tu vi của nha đầu này không chỉ như thế này, Côn Long còn là thiên địa dị chủng, cho dù là một con ấu thú chưa rưởng thành, thực lực của nó chắc chắn còn hơn cả Đại La.
Đợi lát nữa, ngươi có thể thử hỏi nàng ấy một chút, có phải tu vi của nàng ấy đã từng thoái lui? Nếu có, thì...... lực lượng mà trứng Côn Bằng hấp thu từ nàng ấy đang ngày càng tăng lên, trái lại cảnh giới thực lực của nha đầu này đang giảm xuống.
Nếu không, dựa theo cấp độ của nàng ấy, thực lực trong trạng thái này có thể so sánh với Tiên Vương của Tiên Giới, chứ không chỉ là một Đại La nho nhỏ...” Càn Khôn chỉ Linh nói cho Dương Bách Xuyên biết quan điểm của nó.
Nhưng nghe vào Dương Bách Xuyên trong lòng, nhìn Tuyết Hương đang độ nhập năng lượng vào trứng Côn Bằng ở phía xa, trong lòng hắn lại cảm thấy không có mùi vị gì.
Nha đầu ngây thơ này có lẽ không biết rằng cơ duyên để Côn Băng phá trứng mà ra chính là sinh mệnh của mình, một ngày kia khi mà Côn Bằng xuất thế, thì cũng chính là ngày mà nàng ấy tiêu tán trong đất trời.
Để một nha đầu ngây thơ đơn thuần như vậy tiêu tán trong đất trời, Dương mỗ thật sự có chút khó chấp nhận.
“Nói như vậy, trứng Côn Bằng không phải rất âm hiểm sao?”
Dương Bách Xuyên cau mày, trong đầu nói với Càn Khôn chỉ Linh.
“Cũng không phải, những sinh linh mạnh mẽ mà bí ẩn trên thế gian này sẽ có cái gì đó đặc biệt, có lẽ ý thức trong trứng Côn Băng cũng sẽ không biết, cái giá để nó xuất thế chính là nha đầu này, xem ra là có người đã sắp xếp hết thảy...” Càn Khôn chỉ Linh nhàn nhạt nói.
Nội tâm Dương Bách Xuyên run lên khi nghe thấy câu cuối cùng, nhưng hắn không hỏi tiếp, bởi vì có một số việc mà Càn Khôn chỉ Linh có thể không biết, hắn dù có hỏi cũng có thể không phải chuyện gì tốt.
Vấn đề bây giờ là hắn chỉ muốn giúp Tuyết Hương, một nha đầu ngây thơ đơn thuần.
“Nếu ta luyện hóa trứng Côn Bằng thì Tuyết Hương không còn là tế phẩm nữa đúng không?” Dương Bách Xuyên hỏi Càn Khôn chỉ Linh.