“Không sao, lần này đều nhờ vào em.” Dương Bách Xuyên bây giờ nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ, cũng may là có Thu nhi ở bên cạnh, nếu không hôm nay lành ít dữ nhiều.
Trăm triệu lần không nghĩ tới trên thế gian có loại xác trùng bá đạo như vậy, chủ yếu là số lượng quá nhiều, nếu chỉ có một con thì Chân Nguyên Ly Hỏa thôi cũng đã đủ đối phó rồi.
Cô gái nhỏ nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì cười rất vui vẻ: “Rất vui vì có thể giúp đỡ anh, hì hì ~”
“Hắc khí vừa rồi của em là cái gì?” Dương Bách Xuyên lúc này tò mò hỏi.
“Quỷ khí của quỷ tu giả, cùng giống như chân khí tu chân giả vậy, điểm khác biệt chính là quỷ khí âm hàn, mà những xác trùng này thuộc tính cũng là âm hàn, nhưng chúng lại không thuần túy như quỷ tu giả, cho nên em có thể phóng xuất quỷ khí để đồng hóa xác trùng, nhiều xác trùng như vậy, nhất định em có thể luyện hóa linh khí phát triển đến một giai đoạn lớn!” Ngô Mặc Thu nói rất vui vẻ.
Dương Bách Xuyên cũng có chút hiểu, đây xem như là âm hàn khí cấp thấp đụng phải âm hàn khí cấp cao, mà âm hàn khí cấp thấp chỉ có có thể bị âm hàn khí cấp cao thôn phệ lại.
“Làm tốt lắm, về sau nhớ tu luyện thật tốt, chờ đến một ngày nào đó anh sẽ dẫn em đến tu chân giới.” Dương Bách Xuyên khen cô bé một câu, chung quy lại thì vẫn là một cô nhóc mười một tuổi.
“Hì hì, chủ nhân cứ yên tâm, Thu nhi nhất định sẽ cố gắng.” Được Dương Bách Xuyên khẳng định, cô gái nhỏ liền trở nên vui vẻ hơn mọi ngày.
Sau đó Dương Bách Xuyên dặn dò Thu nhi đi xung quanh xem xét, không biết có còn sót lại xác trùng nào không, nếu thấy nhất định phải giết, một khi bay ra ngoài, sẽ tạo thành thương tổn rất lớn.
Còn anh thì đem những cỗ xác chết này đi đốt cháy những xác chết này, nghe Thủy Vô Ngân nói là được vớt lên từ sông Vị, thế nhưng Dương Bách Xuyên cũng không hoàn toàn tin tưởng, không chừng là do xác trùng của anh ta gi ết chết.
Thủy Vô Ngân có chết cũng không rửa hết tội, một kẻ mất trí hoàn toàn.
Còn Tương Tây Thủy gia, Dương Bách Xuyên đã ghi rõ trong lòng, nghĩ ngày sau nếu gặp được, tất nhiên sẽ không nương tay.
Trong khoảng nửa giờ, Dương Bách Xuyên cùng với Ngô Mặc Thu đem tất cả xác trùng và xác chết thiêu đốt hết, không còn con cá nào lọt lưới, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Lúc vừa định xoay người rời đi, Ngô Mặc Thu lại thấy được một đạo ngân quang hiện lên dưới hài cốt của Thủy Vô Ngân.
“Chủ nhân, có thứ gì đó~”
Anh vừa nói vừa đi tới đá xác chết của Thủy Vô Ngân sang một bên, từ trên mặt đất nhặt được một thứ có kích cỡ bằng bàn tay người lớn, mỏng như tờ giấy.
Dương Bách Xuyên cầm trong tay xem xét, xúc tu lạnh lẽo, giống như ngọc chất lại giống như kim loại cứng rắn nào đó, ngoại hình giống như lá cây, chính diện là hoa văn giống như kinh mạch, rất giống bản đồ, bởi vì nhìn kỹ phía trên chính là một dáng vẻ của dãy núi đồ án.
Mà mặt khác là văn tự phồn thể cổ xưa, tương tự như Giáp Cốt Văn, nhưng loại Giáp Cốt Văn này Dương Bách Xuyên cảm thấy không hoàn chỉnh.
Trước đây đã nghiên cứu Giáp Cốt Văn nhưng biết rất ít.
Những chữ giáp cốt văn này, rậm rạp vô cùng nhỏ, ngay cả Dương Bách Xuyên thị lực tốt cũng nhìn không rõ, tất cả đều là chữ nhỏ đầu ruồi.
Ở một bên chữ nhỏ có ba chữ hơi lớn một chút, hai chữ đầu anh có biết, viết hai chữ khôi lỗi, nhưng chữ cuối lại không nhận ra.