Trong lúc Dương Bách Xuyên đang trấn an Hầu Đậu Đậu, ông già nằm trên tảng đá lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ồn ào ~”
Hai chữ ngắn gọn vừa ra, dừng ở trong tai của Dương Bách Xuyên giống như tiếng sấm, cả người anh lạnh run.
“Ông già này tuyệt đối là cao thủ trên bẩm sinh tầng ba, thậm chí có thể cao hơn!” Trong lòng của Dương Bách Xuyên sóng cuộn biển gầm.
Từ lúc bắt đầu anh đã cảm nhận được hơi thở của ông già vô cùng cường đại, không tùy tiện dùng linh thức thăm dò. Chỉ hai chữ ồn ào cũng đủ chứng minh ông ta là một nhân vật cao thủ.
Dương Bách Xuyên có chút bị ông già dọa đến, Hầu Đậu Đậu trên bả vai chấn động, ngoan ngoãn không hề gầm rú, trốn ở trên vai Dương Bách Xuyên, rụt người lại, hình như rất sợ ông ta, nhìn qua có vẻ đã bị dạy bảo một trận.
Ngay cả chồn nhỏ cũng dừng gào thét, chỉ chớp chớp đôi mắt ngập nước, đáng thương nhìn Dương Bách Xuyên. Nó bị ông già cầm trong tay, không nhúc nhích được.
Chồn nhỏ ngoan ngoãn làm Dương Bách Xuyên khiếp sợ lần hai. Anh biết sau khi huyết mạch của chồn nhỏ tiến hóa, móng vuốt sắc bén đến mức nào, bây giờ lại bị ông già tùy ý cầm giữ trong lòng bàn tay, có thể thấy được thực lực của ông ta mạnh đến mức nào. Hiển nhiên ông ta không hề e ngại móng vuốt của chồn nhỏ, nói cách khác thân thể cũng rất cường hãn.
Trong lòng khiếp sợ là một chuyện, Dương Bách Xuyên còn chưa đến mức bị một câu của ông già dọa không dám ra tay, không dám nói lời nào.
Chồn nhỏ gặp anh sớm nhất, ở trong lòng của Dương Bách Xuyên, tình cảm dành cho chồn nhỏ còn nặng hơn Hầu Đậu Đậu. Lúc này nhìn thấy bộ dáng đáng thương của chồn nhỏ, trong lòng của Dương Bách Xuyên cũng phát cáu.
Nhìn ông già, hành lễ chào hỏi: “Vãn bối Dương Bách Xuyên gặp qua lão tiền bối, chồn nhỏ trong tay lão tiền bối là vãn bối dưỡng, cầu xin lão tiền bối trả lại cho vãn bối.”
Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, ông già đột nhiên đứng dậy, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Tiền bối là tiền bối, lại còn lão tiền bối? Ta rất già hả? Nhóc con, ta nói cho nhóc, tuổi linh hồn của ta mới 18, đừng há miệng ngậm miệng lão tiền bối lão tiền bối, với cả ta với cậu cũng không thân.
Còn có, ta bắt được con chồn nhỏ này ở trên núi, cậu nói là của cậu là được hả? Trên người chồn nhỏ có khác tên của cậu sao? Rõ như ban ngày, thằng nhóc nhà cậu muốn đánh cướp?”
Dương Bách Xuyên rất kinh ngạc, suýt chút nữa bị ông già này sặc chết, cuối cùng anh cũng đã nhìn ra, tinh thần của ông ta có vấn đề.
“Ông già chết này không biết xấu hổ hả? Sắp gần đất xa trời nằm vào đất rồi còn tưởng mình 18 tuổi? Ông muốn lên trời hả?” Dương Bách Xuyên mắng ở trong lòng.
Nếu không phải cảm nhận được hơi thở cường đại của ông ta, không chắc đánh được, Dương Bách Xuyên rất muốn đánh người, nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn phải nhịn.
Hít một hơi thật sâu, nói: “Lão… Tiền bối, chồn nhỏ này thật sự là của vãn bối, nó tên là Hương Hương, không tin vãn bối có thể gọi tên của Hương Hương, nó tuyệt đối sẽ đáp lại vãn bối.”
“Được, chỉ cần cậu gọi chồn nhỏ ba lần, nó có thể đáp lại cậu ba lần, tôi sẽ tin tưởng những gì cậu nói là thật.” Ông già dùng vẻ mặt nghiền ngẫm cười nhìn anh, nhìn qua có chút điên khùng, làm trong đầu Dương Bách Xuyên hiện lên hình ảnh ông già cố chấp trong phim.
“Được, tiền bối nhìn kỹ.” Dương Bách Xuyên cười, sau đó nói với chồn nhỏ: “Hương Hương.”
“Chít chít.” Chồn nhỏ nhìn Dương Bách Xuyên đáp lại, sau khi huyết mạch tiến hóa, chỉ số thông minh của chồn nhỏ tương đương với trẻ con tám chín tuổi. Hơn nữa ở bên cạnh Dương Bách Xuyên một thời gian dài, hoàn toàn có thể nghe hiểu Dương Bách Xuyên nói chuyện.
“Hương Hương.”