Chương 301: Chân tướng thân phận Vân Trung Hạc! (1)
“Răng rắc!” Cái ly trong tay Công Tôn Dương trực tiếp bể toang.
Bầu không khí trong mật thất lập tức lạnh như băng.
Một lúc lâu sau, Công Tôn Dương cười lạnh nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà biết?”
Đúng vậy, chuyện này bí mật vô cùng, Ngao Minh ngươi còn không có tư cách để biết?
Ngao Minh nói, "Thần đương nhiên không có tư cách biết, đây là bí mật mà Thần Hoàng Thiên Tộ lưu lại.”
“Thiên Tộ hoàng đế?” Công Tôn Dương nghi hoặc.
Ngao Minh cầm một cái hộp, dâng lên cho Công Tôn Dương.
Lão mở hộp ra, trong đó có một tấm da dê. Thần Hoàng Thiên Tộ lưu lại chữ viết chắc chắn là thật bởi vì mỗi một chữ đều được khắc lên, cho nên tuyệt đối không có khả năng dùng kỹ thuật sao chép để làm giả.
Trên đó viết rất rõ ràng: Vân Trung Hạc là người thừa kế dòng chính nhất của Đại Viêm Hoàng Triều, trên người có huyết thống thuần khiết của Thánh Miếu và Đại Viêm Hoàng Triều.
Mặt sau còn có chữ ký của Thiên Tộ Thần Hoàng cùng với dấu ấn của ngọc tỷ.
Công Tôn Dương nói: "Vì sao Thiên Tộ Thần Hoàng lưu lại tuyệt đỉnh cơ mật này cho ngươi?”
Ngao Minh nói: "Bởi vì thần là kẻ thù không đội trời chung với Vân Trung Hạc, bất luận kẻ nào đều có thể đầu hàng trước Vân Trung Hạc, kể cả Lâm Cung và Chu Tịch, duy chỉ có thần không có khả năng đầu hàng hắn.”
Quả thật đúng như vậy, những người khác đầu hàng Vân Trung Hạc thì còn có thể sống sót, nhưng Ngao Minh đầu hàng cũng vô dụng, Vân Trung Hạc nhất định sẽ nghĩ cách giết chết cả nhà của y.
Công Tôn Dương nói: "Ngươi biết được bí mật này từ bao giờ?”
Ngao Minh nói: "Sau khi Thiên Tộ Thần Hoàng băng hà.”
Công Tôn Dương nói: "Sao lại như vậy?”
Ngao Minh nói: "Khi Thiên Tộ Thần Hoàng đưa cái hộp này cho thần, trên đó có sáp ấn cùng với giấy niêm phong, thần tuyệt đối không thể tự mình mở ra. Hơn nữa mỗi ba tháng, thần phải giao cái hộp này cho lão kiểm tra, chỉ có sau khi lão chết, thần mới có thể mở ra.”
Công Tôn Dương nói: "Chẳng lẽ lão đoán mình sẽ chết sao?”
Ngao Minh nói: "Không phải là đoán mà là phòng ngừa vạn nhất.”
Công Tôn Dương thở dài một hơi, nói: "Thiên Tộ Thần Hoàng dựa vào cái gì mà đưa ra phán đoán này?”
Ngao Minh nói: "Điểm này, thần cũng không biết.”
Công Tôn Dương nói: "Ngươi muốn dùng bí mật này để trao đổi cái gì?”
Ngao Minh nói: "Cứu cả nhà chúng thần một mạng, Vân Trung Hạc nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết cả nhà thần, thần phải tự cứu lấy mình.”
Công Tôn Dương nói: "Ngươi yên tâm, ngươi dù sao cũng là Tiền Chu Hộ bộ Thị lang, phụ thân ngươi là Xu Mật phó sứ, Vân Trung Hạc không thể tự mình giết hết các ngươi. Cho dù muốn giết, cũng phải thông qua Nam Viện phán xử, mà Nam Viện Vương đại thần nhất định sẽ bẩm báo hoàng đế bệ hạ, sau đó mới quyết định có giết các ngươi hay không.”
Ngao Minh dập đầu nói: "Xin ngài nhất định phải bẩm báo Hoàng đế bệ hạ, Vân Trung Hạc người này quá thần kỳ, ngàn vạn lần không thể tham luyến tài hoa của hắn, phải lập tức diệt trừ hắn. Nếu không, trong tương lai hắn sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất để Đại Doanh thống nhất thiên hạ, thậm chí sẽ trở thành mầm tai họa lớn nhất của Đại Doanh đế quốc, phải giết Vân Trung Hạc, phải giết!”
Công Tôn Dương nói: "Ta sẽ chuyển cáo lời của ngươi cho Hoàng đế bệ hạ, quyết định cụ thể, cần bệ hạ tự mình định đoạt.”
Ngao Minh dập đầu nói: "Vậy tính mạng của hơn trăm người nhà thần, trông cậy vào Công Tôn đại nhân.”
Công Tôn Dương nói: "Ngươi về đi.”
. . .
Trong nhà Ngao thị.
"Sao rồi?" Ngao Động hỏi.
Ngao Minh nói: "Đã giao cho Công Tôn Dương, căn cứ suy đoán của ta, Vân Trung Hạc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù hắn có công lao, tài hoa lớn hơn nữa, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đại Doanh hoàng đế chính là một đời hùng chủ, bây giờ hoàng tộc phương đông thế nhỏ, chính là cơ hội tốt để Đại Doanh đế quốc nhất thống thiên hạ. Hoàng đế Đại Hạ đế quốc đã cao tuổi, mặc dù lão cũng là huyết thống Đại Viêm hoàng tộc, nhưng dù sao đã mất đi đấu chí thống nhất thiên hạ. Thanh danh Vân Trung Hạc lại quá lớn, quá truyền kỳ, một khi thân thế bị phơi bày ra, vậy hoàn toàn là gặp mưa gió biến thành rồng."
Ngao Động nói: "Thế nhưng dạng tuyệt mật này, ngươi cũng biết, không sợ Đại Doanh hoàng đế diệt khẩu cả nhà chúng ta sao?"
"Sợ, đương nhiên sợ." Ngao Minh nói: "Nhưng . . ."
Ngao Minh không nói ra chuyện kia, bởi vì phía sau còn có bí mật, y không thể nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả cha ruột cũng không ngoại lệ.
Mà lúc này đây, bên ngoài vang lên thanh âm của một nữ tử.
"Phu quân."
Đây là thê tử của y, công chúa Đại Chu Kim Thành.
"Phu quân, không bằng ta đi kinh thành Đại Doanh, cầu kiến Đại Doanh thái tử?" Kim Thành công chúa nói: "Vân Trung Hạc và Doanh Khư quan hệ mật thiết, nhưng hắn và Đại Doanh thái tử không có bất kỳ giao tình gì, chỉ cần Đại Doanh thái tử nguyện ý bảo vệ ngươi, cả nhà chúng ta sẽ không có việc gì."
Ngao Minh ôn nhu nói: "Không cần, Kim Thành, ngươi an tâm ngủ đi."
Sau đó, Ngao Minh nhìn lên bầu trời bên ngoài ngẩn cả người.
Lấy ra đòn sát thủ này, có thể diệt trừ Vân Trung Hạc hay không? Thiên Tộ Thần Hoàng, ngươi thật đúng là tâm cơ thâm trầm.
. . .