Chương 341: Mị lực vô tận (1)
Đối tượng hẹn hò đầu tiên của Vân Trung Hạc là một nữ sĩ quan dáng dấp ngọt ngào, cũng là nữ tử duy nhất không quá cao mà hắn gặp, ước chừng một mét bảy.
Nhìn thấy Vân Trung Hạc, nàng không khỏi kinh ngạc, sống sờ sờ bị kinh diễm một chút.
Ra mắt rất nhiều lần, nhưng tướng mạo tuấn mỹ như vậy, đây là lần đầu tiên gặp.
"Ta là một đại phu." Nữ sĩ quan kia nói: "Ngươi ghét bỏ không?"
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, sao lại ghét bỏ?
Nữ sĩ quan có tướng mạo luôn vui vẻ nói: "Trong quân đoàn đại phu, đa phần đều là nam, nữ phi thường hi hữu. Bởi vì do trị liệu, nên phải thường xuyên nhìn thấy thân thể nam nhân, mà phần lớn nam nhân đế quốc bảo thủ, nhưng trên thực tế mỗi một lần ta đều mang bao tay đó."
Mẹ nó, ở Địa Cầu hiện đại thì nữ đại phu nhiều lắm.
Vân Trung Hạc hẹn hò không dưới hai ba mươi người, về sau viện trưởng tìm tới hắn tận tình khuyên bảo: "Vân chủ nhiệm, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ngươi làm loạn như vậy, bệnh viện chúng ta không thể nào làm việc, một đám nữ bác sĩ vì một mình ngươi lục đục với nhau, ngươi đúng là hồng nhan họa thủy nha."
"Khi còn bé ta vô cùng thích y thuật, thành tích cũng vô cùng vô cùng tốt." Nữ sĩ quan ngọt ngào nói: "Cũng chính vì ta quá ưu tú, cho nên mới bị điều đến quân đoàn thứ năm làm y quan, nhưng ta không nghĩ tới, nghề nghiệp này khó lấy chồng như vậy."
Vân Trung Hạc nói: "Trong quân đội kia, những nam sĩ quan đó hẳn là phi thường hiểu cho ngươi, gả cho bọn hắn chắc không khó."
"Hừ, đám người này thành kiến bảo thủ nhất." Nữ quân y ngọt ngào nói: "Cha mẹ ta đã gấp muốn chết, mỗi khi đến ngày nghỉ, lại bảo ta đi ra mắt, tổng cộng ta đã ra mắt ba mươi chín lần."
Vân Trung Hạc nói: "Kết quả ra mắt thế nào?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Đa phần là ta chướng mắt người khác, ngẫu nhiên gặp được một hai người ưu tú, nhưng đối với nghề nghiệp của ta lại tràn đầy thành kiến, tư duy nam nhân đế quốc thật sự là quá mục nát. Năm nay ta đã hai mươi bảy tuổi, ngươi thì sao?"
"Ta ba mươi mốt tuổi." Vân Trung Hạc nói.
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Vậy ngươi đến ra mắt mấy lần?"
"Lần đầu." Vân Trung Hạc nói.
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Oa, ta thật may mắn, lần đầu ngươi lại gặp ta."
Sau khi nói xong, nàng mới phát giác được câu nói này không ổn, trong nháy mắt mặt đỏ thấu.
Tiếp theo, nữ quân y ngọt ngào nói: "Ta là công dân cấp ba, đế quốc phân phối một phòng ở, mỗi tháng thu nhập năm mươi ngân tệ, hàng năm có trợ cấp, một năm đại khái 800 ngân tệ."
Oa!
Đây, đây là tương đương với lương một năm gần 300.000.
Mà phòng ở được phân phối tại thành phố lớn, bình thường ăn ở đều không tốn tiền.
Tân Đại Viêm đế quốc này phú cường, thực sự khiến người ta rung động.
Vân Trung Hạc nói: "Ta không nghề nghiệp, công dân cấp một, mỗi tháng trợ cấp 3 ngân tệ."
Nữ quân y ngọt ngào kinh ngạc, nói: "Ngươi, dung mạo như thế. . . Vậy mà không có công việc sao? Hơn nữa còn là công dân cấp một?"
Vân Trung Hạc nói: "Có phải khiến ngươi đặc biệt thất vọng không?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Có một chút."
Tiếp theo, nữ quân y ngọt ngào nói: "Ngươi thích gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Âm nhạc, đọc sách, thiên văn địa lý."
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Ngươi cũng ưa thích thiên văn sao?"
Sau đó, hai người tràn đầy phấn khởi trò chuyện luyên thiên về văn học.
Uống chung trà, lại cùng nhau ăn cơm, tổng cộng ăn năm ngân tệ, đây coi như là vô cùng vô cùng sang trọng.
Vân Trung Hạc không có tiền, đối phương bỏ tiền ra.
"Đã muộn, ta muốn về nhà, cám ơn ngươi, hôm nay trò chuyện phi thường vui vẻ." Nữ quân y ngọt ngào nói.
Vân Trung Hạc nói: "Chỗ ta cũng sắp đóng cửa, vậy ta cũng trở về."
Nữ quân y ngọt ngào do dự một hồi nói: "Ban đêm ngồi xe ngựa công cộng phải trả tiền, ngươi. . . Ngươi có không?"
Vân Trung Hạc nói: "Tiền trả xe ngựa, vẫn phải có."
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Hôm nay chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, nhưng . . . Nhưng kết hôn là một việc đại sự, cho nên. . . Cho nên xin lỗi rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Không sao, có thể trò chuyện cùng người tốt đẹp như cô nương đến trưa, là một chuyện rất vui sướng. Ngươi tên là gì?"
Nữ quân y ngọt ngào nói: "Ta gọi Điền Điềm, còn ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Ta gọi Vân Trung Hạc."
"Vậy, vậy gặp lại."
"Gặp lại."
. . .
Trở lại ký túc xá, Lý Tuyết tuần trưởng hỏi: "Kết quả thế nào?"
Vân Trung Hạc nói: "Đối phương rất tốt, nhưng ra mắt thất bại."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Không sao, duyên phận chưa đến, ngày mai tiếp tục ra mắt."
Vân Trung Hạc đột nhiên hỏi: "Tuần trưởng, ngài biết thế giới phương đông không? Cựu thổ Đại Viêm hoàng triều."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Biết."
Vân Trung Hạc nói: "Nếu như cựu thổ Đại Viêm hoàng triều bị Đại Hàm ma quốc chiếm lĩnh, ngài cảm thấy Tân Đại Viêm đế quốc chúng ta có nên xuất binh đoạt lại không?"
Lý Tuyết tuần trưởng nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không nên, Đại Hàm ma quốc là cái gì?"
Vân Trung Hạc cười nói: "Không có gì."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Không nên suy nghĩ lung tung, ngươi phải chủ động ra mắt một chút biết không? Ngươi phải xem nó như việc đại sự, ngươi phải biết bây giờ ngươi không nghề nghiệp, mà không có chỗ ở cố định, viện cứu tế này không thể để ngươi ở quá lâu, bình thường nhiều nhất không vượt qua hai tháng. Ngươi hoặc là kết hôn, như thế ngươi có chỗ ở có gia đình. Nếu như tiếp theo ra mắt không thành công, ngươi không thể kết hôn, ta chỉ có thể an bài ngươi đi làm những công việc tầng dưới chót, phải ở chung với các nô lệ, như thế tương lai ngươi mãi mãi không thể vươn mình, biết không? Chỉ có người mắc sai lầm, mới phải đi làm những việc như vậy, hiểu chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Minh bạch, tạ ơn tuần trưởng."
Lý Tuyết nghĩ một hồi, lại nói: "Ta biết ngươi có lòng ôm chí lớn, nhưng. . . Đừng trách ta nói hiện thực, ngươi cưới một nữ tử cấp bậc cao, điểm xuất phát của ngươi sẽ không giống lúc trước, tương lai mặc kệ làm chuyện gì, có mục tiêu gì, cũng dễ dàng đạt được, hiểu chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Minh bạch, tạ ơn tuần trưởng."
Lý Tuyết vỗ vai hắn, nói: "Tiểu tử lên tinh thần một chút, ngày mai tiếp tục."
. . .
Ngày kế tiếp, Vân Trung Hạc lại đi ra mắt.
"Là ngươi?"
"Là ngươi?"
Nhìn thấy Vân Trung Hạc, trong nháy mắt nữ tử liền che mặt.
Đây là Chúc Ngọc Nghiên học sĩ, nàng là Đông Châu thư viện giáo sư. Trước đó một bộ dạng lãnh nhược băng sương, kiêu ngạo đến không có khả năng đi, kết quả lại chạy đến ra mắt.
Bất quá mỹ lệ đến cấp bậc này, còn phải đi ra mắt, có phải không bình thường không?
Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ, thân phận của ngài cao như vậy, dáng dấp đẹp như vậy, dáng người tốt như vậy, hoàn toàn là cấp Nữ Thần, sao cũng tới ra mắt?"
Chúc Ngọc Nghiên vươn ngọc thủ nói: "Ngươi biết cái tay này làm gì không?"
Thiên Thiên ngọc thủ, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta rung động.
"Dùng để mổ xẻ thi thể, thi thể động vật, thi thể người." Chúc Ngọc Nghiên nói: "Một ngày mười hai canh giờ, có một phần ba ở cùng thi thể, ta không gả được thì có gì kỳ quái sao?"
Tốt.
Chúc Ngọc Nghiên nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Nghĩ thông suốt rồi hả? Tính dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ đi đường tắt sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Dạ dày không tốt lắm, ăn không được đồ cứng. Chúc học sĩ, ngài mấy tuổi?"
"Không cho phép hỏi." Chúc Ngọc Nghiên hung hăng nhìn Vân Trung Hạc một chút, nói: "Ngươi đoán ta khoảng mấy tuổi?"
"28." Vân Trung Hạc nói.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Vậy ngươi coi như ta 28 đi."
Vân Trung Hạc nói: "Chúc học sĩ, đế quốc có phái chủ chiến không?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Có, quân đoàn trưởng thứ tư chính là phái chủ chiến, lần này trên Nguyên Lão hội, quân đoàn trưởng thứ tư khẳng khái phân trần, cảm thấy đế quốc hẳn là nên xuất binh đông chinh, đoạt lại cố thổ."
Vân Trung Hạc nói: "Kết quả thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Kết quả, vị quân đoàn trưởng thứ tư này tạm thời bị tước đoạt chức vụ."
Vân Trung Hạc kinh ngạc.
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Cho nên, quân đoàn trưởng thứ tư là bị ngươi liên lụy."
Vân Trung Hạc nói: "Quân đoàn trưởng rất lớn sao?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đế quốc có tổng cộng chín đại quân đoàn, quân đoàn trưởng ngươi nói lớn lớn không?"
Vân Trung Hạc nói: "Sao trừng phạt nặng như vậy?"
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Đây là vì giết gà dọa khỉ, tiếp theo bất luận kẻ nào cũng không được nhắc đến đông chinh. Cho nên ngươi nên quên cái ý niệm này đi, đế quốc sẽ không vì cố thổ phương đông mà xuất binh khai chiến. Hãy lưu lại hảo hảo sinh hoạt đi, dựa vào tướng mạo hại nước hại dân của ngươi, nhất định sẽ có hoa si quý nữ nào đó mắc câu."
Vân Trung Hạc bỗng nhiên cười nói: "Chúc học sĩ, ngài muốn tìm trượng phu bộ dạng thế nào?"
Chúc Ngọc Nghiên nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Không biết."
Tiếp theo, Chúc Ngọc Nghiên nói: "Vân Trung Hạc, trước không phải ngươi nói tạo nghệ âm nhạc của ngươi rất cao sao? Nơi này có một khung Harpsichord, ngươi đi gảy một khúc đi?"
Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Bêu xấu."
Sau đó, hắn đi tới trước Harpsichord ngồi xuống, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút.
Sau đó lựa chọn đàn tấu « Croatian Rhapsody ».
Dù lúc này không phải Beethoven gia thân, cho nên hắn chỉ có một phần cầm nghệ của Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven.
Nhưng. . . Vậy đã là kinh diễm.
Trong tửu lâu vốn đang thì thầm nói chuyện, nghe được tiếng đàn của hắn, lập tức lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc, vễnh tai lắng nghe.
Thật sự là đàn tấu quá tốt, Chúc Ngọc Nghiên kinh diễm đến đôi mắt đẹp mở to, trên người không ngừng nổi da gà.
Đàn tấu xong.
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Vân Trung Hạc trở lại chỗ ngồi, Chúc Ngọc Nghiên nói: "Cố thổ Đại Viêm, cũng có loại đàn này?"
Vân Trung Hạc nói: "Không có."
Chúc Ngọc Nghiên nói: "Lúc đầu ta tưởng cố thổ Đại Viêm đều là loại chỉ biết hồ, giả, dã nghèo kiết hủ lậu, không nghĩ tới. . ."
Sau đó, Vân Trung Hạc nói chuyện khiến Chúc Ngọc Nghiên như nhánh hoa run rẩy, bộ dạng nữ thần lạnh như băng trước đó xem như bị phá hư đến không sai biệt lắm.
Hai người vui vẻ cho tới ban đêm, lại cùng nhau ăn tối.
Cuối cùng vẫn Chúc Ngọc Nghiên thanh toán, bởi vì nhà nàng thế tốt, tiền lương cao.
"Đúng rồi, làm người bảo đảm của ngươi, ta không thể để cho ngươi chết đói, tiền này ngươi cầm đi." Lúc chia tay, Chúc Ngọc Nghiên lấy một kim tệ đưa tới.
Mẹ nó, hào phóng như vậy sao?
Chúc Ngọc Nghiên nhìn bóng lưng Vân Trung Hạc, đôi mắt đẹp nhiều hơn một tia hiếu kỳ, đối với quá khứ hắn phát sinh chuyện gì, nàng tràn ngập tò mò.
. . .
"Kết quả thế nào?" Lý Tuyết tuần trưởng hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Gặp Chúc Ngọc Nghiên học sĩ."
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Vậy xác định vững chắc rồi."
Vân Trung Hạc nói: "Là sao?"
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Nàng yêu cầu rất cao, gia thế cũng cao. Nam học sĩ Đông Châu học viện, sĩ quan quân đoàn thứ năm, quan viên đế quốc theo đuổi nàng rất nhiều, nàng đều không coi trọng."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy vì sao nàng còn đi ra mắt?"
Lý Tuyết tuần trưởng nói: "Phụ mẫu bức hôn, nàng đi qua loa, ta an bài cho ngươi đều là nữ sĩ quan, Nguyệt Lão ti cũng an bài cho ngươi?"
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Nguyệt Lão ti? Ngay cả ra mắt đế quốc cũng quản sao?"
"Đương nhiên." Lý Tuyết tuần trưởng nghiêm túc nói: "Hôn nhân đại sự, chuyện trọng đại như thế, đương nhiên đế quốc phải quản."
Thật, ngưu bức.
Bất quá Nguyệt Lão ti này không căn cứ cấp bậc để chọn ra mắt, cũng coi là không tầm thường, tận lực làm công bằng.
. . .