Chương 344: Diễm Hậu đế quốc (2)
Đi vào đại điện hành cung.
Vân Trung Hạc cảm khái không gì sánh được, thật là vàng son lộng lẫy, thật rộng rãi tráng lệ.
Ở đây so với đại sảnh Đông cảnh chấp chính quan còn muốn khí phái hơn, thật không hổ là nữ nhân quyền thế nhất đế quốc.
Căn phòng này thật lớn, đứng đấy mấy chục người, vẫn lộ ra trống trải.
Đối với những mỹ nam tử này, đây là một cơ hội thay đổi số phận, cá chép vượt long môn.
Mà đối với Vân Trung Hạc, đây là cơ hội tiếp cận quyền lực hạch tâm của Tân Đại Viêm đế quốc, cải biến quyết sách đế quốc.
Nhất định phải làm cho đế quốc xuất binh đông chinh, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc.
Đương nhiên, quân đội Tân Đại Viêm đế quốc dù phi thường cường đại, nhưng đối với Vân Trung Hạc, chi quân đội này đối với Đại Hàm ma quốc cũng không đặc biệt ưu thế lớn, hắn cần cải tạo chi quân đội này.
Cải tạo xong, trang bị vũ khí hắn thiết kế hoàn toàn mới, chi quân đội này mới có tính nghiền ép Đại Hàm ma quốc.
Nhưng bây giờ Vân Trung Hạc có thể lấy ra bản thiết kế súng pháo sao? Có thể lấy ra phương pháp chế tạo thuốc nổ uy lực kinh người sao?
Đương nhiên không được!
Hiện tại lấy ra, chỉ có thể bị người không công cướp đi, thậm chí sẽ mất mạng.
Chỉ có sau khi nắm giữ quyền lực đế quốc này, mới có thể lấy những vật này ra, kiến tạo quân đội cường đại nhất.
Mà Tân Đại Viêm đế quốc có được căn cơ tốt nhất, bởi vì nơi này có sức sản xuất kinh người, mà các vật khác đã phát triển đến cấp bậc rất cao, có đèn khí mê-tan, có công nghệ rèn đúc tân tiến nhất, vật liệu tiên tiến, thậm chí có các loại sắt thép máy móc, chiến hạm cường đại, y học so với cố thổ phương đông tiên tiến hơn nhiều.
Bất quá bởi vì võ lực cá nhân bọn họ rất mạnh, cho nên không thắp sáng súng pháo khoa kỹ, mà trên vũ khí lạnh lại phát triển đến cực hạn.
Cho nên Vân Trung Hạc và Tân Đại Viêm đế quốc này hoàn toàn là tuyệt phối, hắn có thể làm cho quốc lực đế quốc này đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng trước đó hắn phải lấy được quyền lực.
Dùng quyền lực vũ trang chính mình.
Mà đường tắt đạt được quyền lực nhất, chính là vương hậu này.
Một tên nữ quan nói: "Lần này chủ nhân muốn chiêu mộ là giáo sư hội họa, cho nên mỗi người chuẩn bị một bức họa, ta sẽ chuyển giao cho chủ nhân, do ngài quyết định người nào có thể lưu lại, trở thành giáo sư hành cung."
Vô nghĩa!
Con mịa nó chứ giáo sư hội hoạ, rõ ràng chính là trai lơ.
Nhưng vương hậu cũng không thể công khai nói, ta muốn chiêu nam sủng, mỹ nam tử đều được đến báo danh.
Mỗi một lần đều dùng các loại danh nghĩa, tỉ như thợ làm vườn, thợ điêu khắc, giáo sư hội hoạ, giáo sư âm nhạc ...
Có một tấm màn che, dù sao cũng không thấy rõ.
Mà trước đó, vương hậu muốn tự mình tiếp kiến đồng thời chọn lựa, mà bây giờ gặp trực tiếp đều bị hủy bỏ.
Hẳn là nam nhân trước đó tiến vào hành cung quá ưu tú, đẹp trai như vậy, trực tiếp khiến vương hậu từ bỏ gặp mỹ nam tử khác?
Hiện tại để mọi người vẽ, cũng hoàn toàn là qua loa, căn bản không có cơ hội.
Trai lơ tháng này, vương hậu đã sớm chọn lựa rồi.
Nữ quan này vừa nói xong, mấy chục tên nam tử nhao nhao xuất ra bức tranh, hiến lên.
Chẳng lẽ mỗi người đều là hoạ sĩ cao cấp sao?
Đương nhiên không phải, tại Tân Đại Viêm đế quốc, nghệ thuật chỉ là tô điểm, mà không phải chủ lưu.
Khi mọi người tân học tạo nghệ đều như thế, hoặc là võ công đều như thế, nghệ thuật tô điểm sẽ trở nên đủ trân quý.
Cho nên nghệ thuật không phải nhu yếu phẩm, mà là xa xỉ phẩm.
Muốn trở thành xã hội thượng lưu, nhất định phải nắm giữ một kỹ năng nghệ thuật như vậy.
Mà những mỹ nam tử này dâng lên bức tranh, tuyệt đại bộ phận đều bỏ ra giá tiền rất lớn, mua được từ hoạ sĩ nổi danh.
Tuyệt đại bộ phận, đều là chân dung bọn họ, có ít người chân dung không mặc quần áo.
Chính vì để vương hậu nhìn thấy, bọn họ tuấn mỹ, cường tráng, thiên phú dị bẩm cỡ nào.
Mà có một ít mỹ nam tử gia thế rất tốt, thì sẽ tiêu giá cả to lớn, mua tranh từ đại sư hoạ sỹ.
Mà những bức họa này, đa phần đều là chân dung vương hậu.
Tóm lại, tất cả mọi người chuẩn bị kĩ, đa phần đều là tác phẩm đại sư hoạ sĩ.
Dù sao, lần chiêu mộ trai lơ này có danh nghĩa là chiêu mộ hoạ sĩ.
Duy chỉ có Vân Trung Hạc không chuẩn bị, bởi vì thời gian quá gấp.
Chúc Ngọc Nghiên cảm thấy chiêu mộ hoạ sĩ chỉ là mánh lới, căn bản không trọng yếu, mấu chốt là lúc vương hậu tiếp kiến Vân Trung Hạc.
Nhưng hiện tại, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Hi vọng vậy mà toàn bộ ký thác vào trên một bức tranh hư vô mờ mịt.
Vân Trung Hạc nhìn những người này dâng lên chân dung, nội tâm lại là hai chữ: Ta kháo.
Những bức họa này quá ưu tú đi!
Lúc đầu Vân Trung Hạc tính làm đòn sát thủ phác hoạ màu sắc rực rỡ, chân dung lập thể, nhưng ở chỗ này căn bản không tính bản sự.
Ngươi dù vẽ ngươi như ảnh chụp cũng vô ích, bởi vì tất cả mọi người có bản sự này.
Những người này dâng lên mỗi một bức họa, đều là kiệt tác nghệ thuật, đều vượt xa tiêu chuẩn bản thân Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc đã từng được Da Vinci gia trên, vẽ phỏng theo « Đế Kinh Trung Nguyên Dạ », được xưng là tác phẩm Họa Thánh, lừa hơn trăm vạn.
Nhưng ở chỗ này vô dụng, bởi vì đã từng bị thế lực bảo thủ Đại Viêm hoàng triều khu trục, cho nên nơi này liên quan tới hết thảy nghệ thuật phương đông, đều bị phủ định.
Cái gì tranh sơn thủy? Căn bản không được thưởng thức, triệt để bị đánh ngã.
Dù lấy « Thiên Lý Giang Sơn Đồ », « Phú Sơn Xuân Cư Đồ » loại bất hủ kiệt tác này ra cũng không dùng.
Nhưng Vân Trung Hạc cũng phát hiện, trào lưu hội hoạ tại Tân Đại Viêm đế quốc này, ước chừng tương đương với văn hoá Châu Âu thời kỳ phục hưng.
Chủ lưu nghệ thuật là cùng loại với « Mona Lisa », thiên hướng về chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa cổ điển, cũng có chủ nghĩa lãng mạn nhất định.
Nhưng chủ nghĩa biểu hiện về sau còn chưa vỡ lòng.
Nhưng nếu bọn họ phát triển nghệ thuật hội họa theo con đường này, như vậy đi hướng chủ nghĩa biểu hiện, phảng phất cũng là tất yếu.
Bởi vì vẽ quá giống, như ảnh chụp, nhìn nhiều quá cũng mệt nhọc.
Cho nên, chủ nghĩa họa tác biểu hiện, có lẽ sẽ tựa như tia chớp, xé mở bầu trời nghệ thuật trước thời đại.
Như đại sư Picasso có bản lĩnh tả thực siêu cấp mạnh, nhưng không ra được đầu tiên, cho nên chuyển hướng chủ nghĩa lập thể.
Vân Trung Hạc cảm thấy, vị vương hậu này đã xem qua quá nhiều hoạ tác chủ nghĩa tả thực, chủ nghĩa cổ điển, nên thẩm mỹ đã sớm mệt nhọc.
Lúc này mang đến hoạ tác trường phái biểu hiện, khẳng định có thể mang đến kích thích mãnh liệt cho nàng.
Vậy lựa chọn tác phẩm nào của trường phái biểu hiện?
« Tinh Không », « Hoa Hướng Dương »?
Không được, hai bức tranh này mặc dù rất kinh điển, nhưng lực trùng kích không mạnh.
Rất nhanh, Vân Trung Hạc lựa chọn mục tiêu đạo văn: « Tiếng Thét ».
« Tiếng Thét », bức kiệt tác bất hủ trường phái biểu hiện này, dù người không hiểu hội họa sau khi xem, cũng có thể tạo thành trùng kích tinh thần mãnh liệt, đường cong vặn vẹo, khuôn mặt như khô lâu.
Cũng chính bức họa tác này, đấu giá với giá trên trời 199 triệu đô.
Mà bức họa tác này không phải sau khi tác giả chết mới thành danh, lúc nó đản sinh đã được vinh dự là kiệt tác.
Tại toàn bộ lịch sử Địa Cầu, bức họa này hẳn là có thể đủ xếp vào kiệt tác hàng đầu, tuyệt đối kiệt tác ngàn năm.
Đương nhiên hiện tại Vân Trung Hạc không có Da Vinci gia thân, nhưng gã ở trên người Vân Trung Hạc thời gian rất dài, đã để lại cho hắn đầy đủ kỹ năng hội hoạ.
Lúc này để Vân Trung Hạc tự vẽ phỏng theo « Thanh Minh Thượng Hà Đồ » đương nhiên không được, vì quá khó khăn.
Nhưng bức tranh như « Tiếng Thét », hắn tuyệt đối có thể chép ra.
Thế là, hắn bắt đầu vẽ.
Ngắn ngủi nửa giờ, kiệt tác bất hủ xếp ở hạng đầu Địa Cầu đã vẽ xong.
Sau đó chính là kí tên, trực tiếp viết lên tên của mình? Vậy quá cấp thấp.
Vân Trung Hạc dùng một loại thủ pháp siêu cấp huyễn kỹ, ảnh không gian ba chiều.
Loại ảnh này nhìn qua mặt ngoài, chính là tái diễn mặt phẳng khối bản vẽ. Nhưng chỉ cần ánh mắt ngươi mơ hồ, điều chỉnh tiêu cự, một hình ảnh lập thể sẽ nổi lên.
Tại Địa Cầu, đương nhiên không tính là gì. Nhưng ở thời điểm này, đây tuyệt đối là một thần kỹ.
Mà Vân Trung Hạc kí tên là: Đại Viêm hoàng đế Vân Trung Hạc.
Chỉ cần nhắm ngay tiêu cự, mấy chữ lớn này sẽ kim quang chói mắt, hiển hiện lập thể.
Nhưng nhìn mặt ngoài sẽ nhận không ra.
Cho nên, bức họa tác này Vân Trung Hạc dùng kỹ xảo hoàn toàn là huyễn đến cực hạn.
Vẽ xong, Vân Trung Hạc giao bức họa này cho nữ quan, mà nàng đã sớm ở một bên không kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi nhận lấy, nữ quan này lập tức khó chịu mãnh liệt, tranh này chính là đồ chơi rác rưởi gì đó?
"Tất cả mọi người giao tác phẩm lên, tự viết xuống địa chỉ của mình, sau đó rời hành cung, trở về chờ đợi." Nữ quan bắt đầu đuổi người.
Đông đảo mỹ nam tử cho dù có nhiều người không cam tâm, cũng chỉ có thể rời hành cung, rầu rĩ như cha mẹ chết.
Cơ hồ tất cả mọi người biết, lần này trai lơ vương hậu đã sớm chọn, bọn họ không có hi vọng.
Vân Trung Hạc cũng bị trục xuất hành cung, trở về Đông Châu thành.
Trên đường đi, rất nhiều mỹ nam tử than thở, thê lương không gì sánh được. Cơ hội thay đổi số phận, như vậy đã mất đi.
. . .
Trong hành cung.
Vương hậu lười biếng nằm trên ghế dài.
Dáng người khiến người ta ngạt thở!
Không cần nhìn mặt, đã hồn xiêu phách lạc.
Không thể dùng dáng người ma quỷ để hình dung, mỗi một tấc đều tràn đầy ma thuật dụ hoặc.
Mỗi một tấc đều phảng phất đốt lửa hormone nam nhân.
Chân chính Mỹ Nữ Xà.
Chân chính Diễm Hậu đế quốc!
Hồng nhan họa thủy di động.
Tuyệt thế vưu vật có độc.
"Chủ nhân, những bức tranh đều đã hiến lên, ngài có xem không?" Nữ quan nói.
"Không xem, người cũng đã chọn rồi, tháng này để hắn trong hành cung của ta đi." Vương hậu nói: "Rất ít nhìn thấy loại khuôn mặt tràn ngập nghệ thuật điêu khắc này."
"Vâng!" Nữ quan nói: "Vậy những họa tác này thì sao?"
Vương hậu nói: "Đốt toàn bộ đi."
"Vâng!" Sau đó những họa tác ưu tú này, toàn bộ bị ném vào trong lò sưởi trong tường thiêu hủy.
Mỗi một bức họa này đều là tác phẩm hoạ sỹ kiệt xuất, thậm chí có một ít là tác phẩm của đại sư. Những mỹ nam tử kia không biết bỏ ra đại giới cỡ nào mới có được, thậm chí dốc hết gia tài mới có, chính là vì làm kinh diễm vị Diễm Hậu này, nhưng lúc này cứ như vậy bị cho một mồi lửa.
Là cái này. . . Quyền lực!
Vương hậu cứ nhàn rỗi như vậy, lười biếng nhìn xem mỗi một bức họa bị thiêu hủy, không thấy tiếc hận chút nào.
Những bức họa này quả nhiên khiến người ta thất vọng cực độ.
Hoặc là những mỹ nam tử này tự họa mình, hoặc là chân dung nàng.
Vẽ phi thường tốt, đều là kiệt tác, nhưng nhìn quá nhiều, tràn đầy mệt mỏi.
Bất kỳ vật gì dù ưu tú, chỉ cần số lượng quá nhiều, cũng thành bình thường.
Rất nhanh, nữ quan kia lấy ra tấm Vân Trung Hạc vẽ, cũng trực tiếp ném vào trong lò sưởi thiêu hủy.
Vương hậu cũng không để ý tới.
Nhưng. . . Lần đầu nhìn thấy bức hoạ Vân Trung Hạc, nàng bị kích thích tinh thần.
Cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn qua loại họa tác này, đường cong vặn vẹo, hình ảnh quỷ dị như vậy.
Bầu trời vặn vẹo, dưới đất vặn vẹo, mà người trên bức họa, như là khô lâu.
Đâu đâu cũng tuyệt vọng, đâu đâu cũng khủng bố, tràn đầy tử vong và cô tịch.
Loại tranh này, trước đây chưa từng gặp!
"Cứu ra, lấy bức họa này ra, nhìn xem tác giả là ai? !" Vương hậu bỗng nhiên ngồi dậy.
. . .