Chương 353: Giai ngẫu tự nhiên
Thế giới này bất cứ chuyện gì, đều phải thông qua hiện tượng để nhìn bản chất.
Bao gồm cả Vân Trung Hạc có thể cưới được Cơ Khanh hay không?
Việc hôn sự này, người Vân Trung Hạc muốn đả động là ai? Cự đầu Cơ Thừa, mà căn bản không phải Cơ Khanh công chúa.
Nữ nhân này tài cao khí ngạo, nhưng trên chuyện hôn nhân, nàng đã không còn quan tâm.
Đoạn hôn nhân trước không hạnh phúc, khiến nàng không ôm hy vọng với hôn nhân nữa.
Cho nên cuộc hôn nhân này, nàng làm vì gia tộc.
Như vậy đoạn hôn nhân này căn bản là cái gì? Để Cơ Khanh sinh ra một nhi tử xuất sắc?
Đây là một nguyên nhân, nhưng căn bản cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là nguyên nhân này, vậy Vân Trung Hạc hy vọng phi thường xa vời, gần như không có khả năng ra mắt thành công.
Nói một câu khó nghe nhất, đơn thuần trên trí thông minh và võ lực, thanh niên hoàng tộc ưu tú có khối người, căn bản không cần Vân Trung Hạc đến cống hiến hạt giống này.
Như vậy quyết định cuộc hôn nhân này căn bản nguyên nhân là gì?
Lợi ích chính trị!
Tiếp nhận Vân Trung Hạc, trở thành trượng phu Cơ Khanh, gia tộc Cơ Thừa sẽ có lợi ích chính trị sao?
Đương nhiên có!
Lợi ích này phi thường ẩn tính, nhưng phong hiểm lại phi thường to lớn.
Đầu tiên, Vân Trung Hạc có tiếng xấu, làm một trai lơ, nếu để cho hắn ở rể gia tộc Cơ Thừa, gả cho Cơ Khanh, vậy mặc kệ là đối với thanh danh Cơ Khanh, hay là đối với toàn bộ gia tộc, đều là một đả kích cự đại, trong thời gian rất lâu sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Thứ đến, trên thân Vân Trung Hạc mặc dù có huyết thống Đại Viêm hoàng tộc, nhưng hắn dù sao cũng đến từ cố thổ phương đông, đại biểu cho mục nát cổ xưa, không thích hợp chủ lưu Tân Đại Viêm đế quốc.
Còn có nguyên nhân lớn nhất, đó chính là lập trường Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc đi vào Tân Đại Viêm đế quốc với mục tiêu là gì? Vì để cho tân đế quốc xuất binh đông chinh, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc.
Mà bây giờ toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc, mặc kệ là dân gian hay là đến phía quan phương, đều phản đối xuất binh.
Cho nên một khi tiếp nạp Vân Trung Hạc, Cơ Thừa gia tộc sẽ bốc lên nguy hiểm to lớn, sẽ cho người cảm thấy một chi hoàng tộc bọn họ sẽ theo đuổi xuất binh đông chinh, như vậy bọn họ sẽ đứng đối lập với lập trường chủ lưu.
Cho nên để Vân Trung Hạc cưới Cơ Khanh, căn bản không quan hệ đến tình cảm, mà là quan hệ đến lập trường chính trị.
Như vậy, Vân Trung Hạc chẳng phải là không có chút hy vọng nào sao?
Không phải như thế.
Trước mắt Tân Đại Viêm đế quốc hoàn toàn phản đối xuất binh đông chinh, phản đối vì Cựu Đại Viêm hoàng triều mà khai chiến với Đại Hàm ma quốc. Từ quân đội đến dân chúng cũng không nguyện ý vì Cựu Đại Viêm đế quốc mà hi sinh, đây là chủ lưu dân ý, ai cũng không làm trái được.
Bởi vì từ ngàn năm nay, trong lòng tất cả mọi người, Cựu Đại Viêm hoàng triều đã mục nát rớt lại phía sau, năm đó bọn họ đuổi tinh anh tiên tiến Tân Đại Viêm đế quốc đi, thậm chí rất nhiều người cảm thấy thế lực bảo thủ Cựu Đại Viêm hoàng triều đã mưu sát Viêm Tân Tông.
Nhưng có một việc phi thường trọng yếu.
Tân Đại Viêm đế quốc mặc dù không nguyện ý xuất binh đông chinh, không nguyện ý khai chiến với Đại Hàm ma quốc, nhưng bọn họ nhất định phải nắm trong tay quyền lực khai chiến, nhất định phải nắm giữ trong tay danh nghĩa khai chiến.
Mà danh nghĩa khai chiến này, chính là Vân Trung Hạc.
Bởi vì Vân Trung Hạc là người thừa kế Đại Hạ đế quốc, cũng là người thừa kế Cựu Đại Viêm đế quốc. Hắn đi vào Tân Đại Viêm đế quốc, thỉnh cầu xuất binh phương đông, tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, thu phục cố thổ.
Bây giờ Tân Đại Viêm đế quốc không có dục vọng khuyếch trương về cố thổ phương đông, nhưng cũng không đại biểu cho tương lai cũng không có dục vọng khuếch trương.
Nắm giữ Vân Trung Hạc, khả năng nắm giữ tương lai chủ quyền tiến về thế giới phương đông.
Nhưng lợi ích này nhìn phảng phất rất xa xôi, ngược lại phong hiểm rất to lớn.
Đây cũng là lý do thư viện hoàng gia Đại Viêm đế quốc thiêu hủy báo cáo về thân phận Vân Trung Hạc, là bọn họ không nguyện ý trực tiếp thừa nhận huyết thống hoàng tộc của Vân Trung Hạc.
Tiếp nhận Vân Trung Hạc, sẽ bốc lên phong hiểm chính trị to lớn.
Cho nên bây giờ Vân Trung Hạc đối với hoàng tộc Đại Viêm đế quốc, giống như là một con cờ hỏng giá trị liên thành.
Có thể cưới Cơ Khanh hay không, phải xem Cơ Thừa gia tộc cân nhắc lợi ích và nguy hiểm trong đó.
Xem thấu điểm này, Vân Trung Hạc đương nhiên biết, đối thủ của hắn căn bản không phải thanh niên hoàng tộc ưu tú khác.
Đối thủ của hắn chỉ có một, đó chính là trưởng lão tông hội hoàng tộc Đại Viêm đế quốc, Cơ Thừa.
. . .
Đi vào đế đô Tân Đại Viêm đế quốc, Vân Trung Hạc được đưa thẳng đến một pháo đài to lớn.
Căn bản không có cơ hội nhìn thấy thiên hạ đệ nhất thành lớn này.
Hắn được an bài trong một tiểu viện tử pháo đài, không có người tới đón đãi hắn, cũng không có người để ý tới hắn.
Ròng rã vài ngày qua, cũng không tiến hành ra mắt.
Hắn phảng phất bị người quên lãng, nhưng lại không giam cầm tự do của hắn, hắn có thể đi bất kỳ nơi nào, thậm chí có thể đi ra pháo đài.
Mỗi ngày hắn có thể nhìn thấy, cũng chỉ có nô bộc đưa cơm mà thôi.
Nhưng lần này Vân Trung Hạc phi thường tự giác, ở trong nhà này, nửa bước cũng không rời đi.
Không ai để ý hắn, hắn cũng không thúc giục, lẳng lặng xem sách, mà hắn đọc sách thật nhanh, cơ hồ xem hết toàn bộ sách trên giá.
Mà lúc này, dư luận toàn bộ đế đô Đại Viêm đế quốc đã xôn xao, nhất là mấy đại thư viện, vô số học sinh đau lòng nhức óc.
Cơ Khanh phó viện trưởng, tri thức uyên bác, tài hoa hơn người, chính là thiên hạ kỳ nữ.
Vẻn vẹn ba mươi ba tuổi, dựa vào tài hoa của mình trở thành phó viện trưởng thứ hai của thư viện đế quốc, có được thành tựu học thuật huy hoàng.
Cho nên nàng chẳng những là thần tượng của rất nhiều nữ tử, càng là một lá cờ, có được danh vọng cực cao.
Đây cũng không phải là những tài nữ như thế giới phương đông, biết làm thơ, đánh đàn là được, đây chính là cần thực học.
Một kỳ nữ như thế, hôn nhân lại không hạnh phúc, cuối cùng kết thúc trong ly hôn.
Mà lần này rất nhiều thanh niên hoàng tộc ưu tú ra mắt thì không nói, mà lại tới một người tên là Vân Trung Hạc, công dân cấp một, không nghề nghiệp, hơn nữa còn là trai lơ vương hậu.
Đây là chuyện làm cho người trong thiên hạ phỉ nhổ nhất đó, một kẻ bán linh hồn và thân thể, vậy mà đến ra mắt Cơ Khanh phó viện trưởng?
Quả thực là vô cùng nhục nhã.
Mà những đối thủ Vân Trung Hạc, đương nhiên cũng nhao nhao tạo thế, nói Vân Trung Hạc đến cực độ không chịu nổi, tạo thành một loại dư luận chê cười.
Có lời gì khó nghe, tỉ như Cơ Khanh phó viện trưởng và vương hậu cùng hưởng chung một nam nhân, lại tỉ như nói Cơ Thừa trưởng lão vì nịnh bợ vương hậu, đẩy tôn nữ vào hố lửa Vân Trung Hạc.
Tóm lại, toàn bộ dư luận phi thường bất lợi cho Vân Trung Hạc.
Mà một khi Cơ Khanh gả cho Vân Trung Hạc, vậy toàn cả gia tộc sẽ mang đến đả kích danh dự rất lớn.
Cho nên Cơ Thừa gọi Vân Trung Hạc đến, sau đó ném qua một bên không để ý tới.
Cùng lúc đó, Cơ Khanh công chúa cùng ra mắt thanh niên hoàng tộc khác, mỗi ngày đều đang tiến hành.
. . .
Thời gian một ngày một ngày đi qua.
Mười ngày, nửa tháng, hai mươi ngày trôi qua.
Vân Trung Hạc vẫn như cũ bị ném ở trong sân pháo đài, không ai để ý, Cơ Khanh càng không thèm ra mắt hắn.
Cơ Thừa cũng không phân người nào đến nói chuyện với hắn.
Một mực đến một ngày, truyền đến tin tức Cơ Khanh ra mắt.
Trải qua một tháng ra mắt, có một thanh niên tuấn kiệt hoàng tộc trổ hết tài năng.
Tân Chính!
Trên người gã mang huyết thống hoàng tộc, nhưng từ bậc cha chú thì bắt đầu bị đổi họ, từ Cơ biến thành Tân.
Gã văn võ toàn tài, có được song trọng danh thư viện và Võ Đạo viện, mà bây giờ là thiếu tướng đế quốc.
Trọng yếu nhất chính là phía sau gã không có thế lực gia tộc, cha mẹ của gã đều đã mất.
Cái này phảng phất là vì đo thân làm trượng phu cho Cơ Khanh phó viện trưởng, gã trở về họ Cơ, khôi phục thân phận hoàng tộc, mà cũng không cần lo lắng tu hú chiếm tổ chim khách, bởi vì gã lẻ loi một mình.
Trọng yếu nhất chính là gã quá ưu tú, đủ anh tuấn, thanh danh còn rất tốt.
Rất nhiều người chứng kiến, trong quá trình Cơ Khanh phó viện trưởng ra mắt với gã, lần đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà trò chuyện với nhau thật vui.
Sau khi kết thúc ra mắt, mấy ngày kế tiếp Cơ Khanh phó viện trưởng biểu hiện phi thường vui vẻ, lúc giảng bài xưa nay không cười, nhưng giờ lộ ra dáng tươi cười, làm mê đảo vô số người.
Không chỉ như vậy, vị Tân Chính thiếu tướng này còn hai lần đến thư viện tìm Cơ Khanh phó viện trưởng, đưa tới lễ vật.
Mà Cơ Khanh phó viện trưởng còn nhận lễ vật.
Mấu chốt nhất là, tiếp theo Cơ Khanh phó viện trưởng ngừng ra mắt.
Hết thảy đã kết thúc, tất cả mọi người cũng an tâm, Cơ Khanh phó viện trưởng cuối cùng vẫn thu được hạnh phúc, tìm được một phu quân ưu tú.
Trong đông đảo người theo đuổi, vị Tân Chính thiếu tướng này là ưu tú nhất.
Hai người kết hợp, được đám người chúc phúc.
Mà Vân Trung Hạc mang tiếng xấu trai lơ, ngay cả cơ hội ra sân cũng không có. Kỳ nữ Cơ Khanh phó viện trưởng, từ đầu tới cuối không ra mắt với hắn, chưa từng gặp mặt dù chỉ một lần.
. . .
Khoảng cách Vân Trung Hạc đi vào đế đô Tân Đại Viêm đế quốc đã ròng rã một tháng.
Trong thời gian một tháng này, hắn từ đầu đến cuối ở trong sân tòa nhà này, cho tới bây giờ không đi ra cửa nửa bước, cũng không đi xem thiên hạ đệ nhất thành này.
Một tháng này, cũng không có bất luận kẻ nào tới gặp hắn, hắn phảng phất triệt để bị quên lãng.
Một mực đến một ngày!
"Vân Trung Hạc, mời đi theo ta, lão tổ tông muốn gặp ngươi." Một tên võ tướng xuất hiện trước mặt hắn.
Lão tổ tông trong miệng gã, đương nhiên chính là Nguyên Lão viện tiền chấp chính quan, Cơ Thừa.
Cũng là Chúa Tể Giả chân chính cuộc hôn sự này.
Vân Trung Hạc theo người tướng quân này đi ra tòa viện, đi tới một lầu các.
. . .
Lầu các này rỗng tuếch, chỉ có hai cái bồ đoàn, dùng để ngồi tĩnh tu.
Trên một chiếc bồ đoàn trong đó, ngồi xếp bằng một lão giả.
Nói là lão giả, nhưng nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi tuổi mà thôi.
Đây chính là một trong trưởng lão tông hội hoàng tộc, cự đầu quyền thế Cơ Thừa.
"Vân Trung Hạc, bái kiến trưởng giả." Vân Trung Hạc tiến lên hành lễ.
Cơ Thừa nói: "Mời ngồi."
Vân Trung Hạc tiến lên ngồi xếp bằng xuống, đối diện Cơ Thừa.
Cơ Thừa nói: "Kỳ thật ra mắt đã kết thúc, Cơ Khanh đã tìm được lang quân như ý, thiếu tướng, huyết thống hoàng tộc, phụ mẫu đều đã mất, văn võ toàn tài, trận hôn sự này trên cơ bản đã định, trong mắt mọi người, đây cũng là giai ngẫu thiên thành."
Vân Trung Hạc không nói gì.
Cơ Thừa nói: "Ta và vương hậu là minh hữu, nàng dốc hết toàn lực thúc đẩy lần ra mắt này, nói muốn cho ngươi một cơ hội. Nhưng cháu gái của ta Cơ Khanh làm sao cũng không muốn gặp ngươi, vì để tránh ra mắt ngươi, nàng thậm chí đã lâu không trở về nhà, mà ở trong đệ nhị thư viện. Ta hi vọng ngươi có thể hiểu được tâm tình của nàng."
Vân Trung Hạc nói: "Hiểu rõ, ta là một trai lơ, có tiếng xấu, ra mắt với ta sẽ khiến danh tiếng bại hoại. Cho nên nàng không nguyện ý gặp ta, cũng có thể thông cảm được."
Cơ Thừa nói: "Ta đã nói, ta và vương hậu là minh hữu, ta đã đáp ứng nàng cho ngươi một cơ hội, cho nên ta mới đến gặp ngươi. Nhưng ta cũng thẳng thắn nói cho ngươi, ngươi không có hy vọng gì, hôn sự này đã định. Tân Chính là lựa chọn tốt nhất, để hắn ở rể đối với gia tộc chúng ta có lợi nhất, chẳng những nhiều thêm một nhân tài, mà lại không sợ bị tu hú chiếm tổ chim khách, mấu chốt nhất là không khiến thanh danh bại hoại, Cơ Khanh tôn nữ cũng có thể được hạnh phúc. Cho nên để bồi thường, ta có thể an bài cho ngươi một chức vị không tệ. Nếu không ta có thể đưa ngươi trở về Đông Châu, đưa ngươi trở về cạnh vương hậu."
Vân Trung Hạc nói: "Ta cũng đã nói với nàng, không thành công thì thành nhân. Hoặc ra mắt thành công, một khi thất bại, tuyệt đối sẽ không đến bên cạnh nàng, thà rằng thịt nát xương tan."
Cơ Thừa nói: "Người không nên bực bội chính mình, cũng đừng bực mình người khác, không có ý nghĩa."
Tiếp theo, Cơ Thừa nói: "Đương nhiên ta đã nói, cho ngươi một cơ hội thì nhất định sẽ cho. Như vậy hiện tại ngươi nói cho ta biết, ta có lý do gì bốc lên nguy hiểm to lớn triệu ngươi ở rể, mà từ bỏ người ưu tú như Tân Chính? Một câu, ngươi chỉ có một cơ hội nói."
Vân Trung Hạc thản nhiên nói: "Cơ Thừa trưởng lão, mạng ngài không dài, có người muốn giết ngài!"
. . .