Chương 358: Điên cuồng bộc phát
Vân Trung Hạc nhìn qua Cơ Khanh đang nằm trên giường, ánh mắt vô cùng ôn nhu thâm tình.
“Khanh nhi, ta là người đến từ thế giới phương đông, nhưng nàng biết không? Ồ, ở thế giới phương đông của ta, ta chưa từng thấy một mỹ nhân truyền thống cổ điển nào đẹp như nàng.”
Lông mày Cơ Khanh nhăn lại, đây là cái giọng điệu quỷ gì thế này?
“Ta biết rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng không ai có thể so sánh với nàng, đầy vẻ đẹp phương đông như một bức tranh sơn thủy.”
Cơ Khanh buồn nôn.
Đây là đang nịnh nọt ta sao? Vân Trung Hạc ngươi nịnh bợ nữ nhân như vậy sao? Quá cấp thấp.
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: “Ta đã từng có một vị hôn thê, nàng tên là Đoàn Oanh Oanh, cũng là một mỹ nhân cổ điển điển hình, dáng người thon dài uyển chuyển, gầy không lộ xương. Đương nhiên, nàng ta không đẹp bằng nàng, cũng không tài hoa bằng nàng, nhưng vẫn là một người tuyệt mỹ vạn người không được một. Đáng tiếc, nàng không yêu ta mà yêu đường huynh của ta.”
Cơ Khanh dựng lỗ tai lên, mọi thứ dần trở nên thú vị.
Tình tay ba, bát quái cẩu huyết, xem ra ai cũng thích.
Ánh mắt Vân Trung Hạc rưng rưng nói: “Ta thật sự rất cố gắng, chính là muốn biểu hiện cho nàng ta nhìn. Ta so với đường ca ta mạnh hơn, ta xứng với mỹ mạo và tài hoa của nàng ta hơn. Ta không ngừng cố gắng, dốc hết tâm huyết, liên tục không ngừng nghỉ, móc tim móc phổi, cuối cùng…”
Cơ Khanh càng dựng thẳng lỗ tai lên, hẳn là Đoàn Oanh Oanh này thật sự thích tiểu bạch kiểm Vân Trung Hạc này rồi? Thật sự di tình biệt luyến rồi? Vậy thì thật quá nông cạn.
Vân Trung Hạc chậm rãi nói: “Cuối cùng, ta cũng cưới được nàng ta. Vẻn vẹn không đến mười giờ, ta lại bỏ rơi nàng. Ta tiếp tục không ngừng cố gắng, dốc hết tâm huyết, liên tục không ngừng nghỉ, móc tim móc phổi, ta đã hại chết nữ nhân này. Ta buộc đường huynh tự tay giết chết nàng. Sau đó lại không ngừng cố gắng,… ta đã giết chết được đường huynh, giết chết cả nhà gã. Cả nhà Đoàn Oanh Oanh, cả nhà đường huynh, đều bị ta chém tận giết tuyệt, không còn một ai!”
Cmn!
Câu chuyện này bẻ cua cũng quá gấp, ngay cả Cơ Khanh cũng không kịp đề phòng.
“Ai! Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt?” Vân Trung Hạc thở dài nói: “Khanh nhi, nàng nói có đúng không?”
Cơ Khanh lạnh giọng: “Vân Trung Hạc, ngươi đang uy hiếp ta sao?”
“Không, không, không…” Vân Trung Hạc nói: “Làm sao ta có thể để nàng khổ sở được chứ? Ta rất cảm động trước hành động lấy thân dâng hổ này. Nhưng nói chung, trên thế giới toàn là nữ nhân khóc lóc cầu ta ngủ với họ, cho nên… Cơ Khanh, ta sẽ không đụng vào nàng. Trừ khi có một ngày nàng nằm rạp trên mặt đất cầu ta sủng hạnh, nếu không, ta sẽ không đụng vào một đầu ngón tay của nàng.”
“Trong vòng một năm, nếu như nàng không cầu khẩn ta sủng hạnh nàng, vậy… chúng ta sẽ ly hôn.”
“Tạm biệt, bye bye, ta sang phòng bên cạnh ngủ.”
Sau đó, Vân Trung Hạc cứ như vậy rời khỏi phòng.
Mà Cơ Khanh nhìn hắn như một người ngu, cảm thấy Vân Trung Hạc càng thêm cấp thấp, ngu muội, buồn cười và thảm hại.
…
Sau đó, Vân Trung Hạc trở thành một người ở rễ quang vinh trong hoàng tộc đế quốc, thu được thân phận hoàng tộc.
Thân phận hoàng tộc có đãi ngộ gì?
Mỗi tháng 5000 ngân tệ, tương đương với gần hai triệu, hoàn toàn xài không hết.
Mà hắn ở trong nhà, chi phí ăn mặc, hoàn toàn không tốn một xu.
Giai tầng ở đế quốc rất rõ ràng, mặc dù nhìn bên ngoài không ra, bởi vì rất có thể thành viên hoàng tộc cũng sẽ ngồi xe ngựa công cộng để thể hiện sự thân thiết với nhân dân.
Nhưng quy tắc ngầm thật sự rất nghiêm ngặt, ví dụ như một số loại quần áo chỉ có thành viên hoàng tộc mới được mặc.
Hay trên vải vóc có long văn, những cài tóc bằng vàng,…
Đương nhiên, đế quốc không có luật nói không phải hoàng tộc thì không thể mặc, nhưng trên thực tế, căn bản không phải người hoàng tộc thì sẽ không vượt qua những quy củ này.
Bởi vì một khi vượt qua, như vậy thì nửa bước khó đi ở đế quốc.
Trong một trang viên hoa lệ của Cơ Thừa gia tộc, Vân Trung Hạc sống trong vinh hoa phú quý.
Ăn ngon nhất, mặc tốt nhất, sử dụng đồ tốt nhất.
Nhưng tất cả mọi người xem hắn như không khí, bao gồm cả nô bộc trong gia tộc, khi đối mặt với hắn luôn luôn lễ phép xa cách ngàn dặm.
Lạnh nhạt, cao cao tại thượng, mặc dù trên mặt không lộ vẻ xem thường, nhưng ánh mắt lại tràn đầy xem thường.
Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy, tiểu bạch kiểm trai lơ Vân Trung Hạc này căn bản không xứng với Cơ Khanh phó viện trưởng.
Sau khi thành hôn, Cơ Khanh gần như không về nhà, nàng một mực ở biệt thự trong học viện. Như thể hít thở không khí trong một căn phòng chung với hắn cũng là sỉ nhục, sẽ làm bẩn nàng.
Bao giờ Vân Trung Hạc cũng ăn cơm một mình, không người nào nói chuyện với hắn, cho dù là người trong gia tộc hay là nô bộc.
Việc này hoàn toàn như nuôi thêm một người ăn rồi chờ chết trong nhà
Ngoài việc hắn có thêm thân phận hoàng tộc, dường như Vân Trung Hạc không có bất kỳ thay đổi nào, khốn cảnh của hắn vẫn không cải biến.
Vẫn không được nắm quyền lực.
Tất nhiên, cũng không có người nào khắt khe với hắn, đãi ngộ hắn nên có đều nhận được.
Hắn muốn vật tư, muốn công tượng, quản gia cũng không từ chối.
Thế là, Vân Trung Hạc làm ra một khung đàn dương cầm tam giác lớn.
Nhưng, hắn chưa từng đánh đàn.
Trong gia tộc, hắn thật sự trở thành không khí, mọi người xem như không nhìn thấy hắn, không ai chủ động nói với hắn dù chỉ nửa câu.
Thế là, Vân Trung Hạc rời khỏi pháo đài gia tộc.
Không ai ngăn cản hắn, bất kỳ nơi nào hắn cũng có thể đi, bởi vì xe ngựa công cộng ở đế đô thông suốt tới bốn phương, tất cả đều không tốn tiền.
Mà trị an ở nơi này tốt đến mức kinh người, hoàn toàn không cần lo lắng đến việc bị cướp bóc.
Trước khi thành hôn, còn có người nói sẽ ám sát hắn, không thể để cho nữ thần Cơ Khanh gả cho Vân Trung Hạc. Nhưng bây giờ hôn lễ đã kết thúc, ngay cả việc ám sát cũng không nhắc đến. Bởi vì tất cả mọi người đã xem hắn như thằng hề, ai lại đi ám sát một thằng hề chứ?
Mà trước giờ, Cơ Khanh viện trưởng cũng không về nhà, mối quan hệ hôn nhân này chỉ còn trên danh nghĩa.
Cho nên trong lòng tất cả mọi người, Cơ Khanh phó viện trưởng vẫn không bị làm bẩn, vẫn là một nữ thần kiêu ngạo như cũ.
Mà thanh danh Tân Chính thiếu tướng đã được cải thiện rất lớn, mặc dù đêm hôm đó đoạt vợ không thành công, nhưng sự dũng cảm của y đã được đánh giá rất cao, quyết tâm vì tình yêu cam nguyện thịt nát xương tan khiến người ta kính nể.
Mà bây giờ t cũng đã công khai tỏ thái độ, y nguyện ý chờ, một mực chờ đến thiên hoang địa lão.
Y tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, Cơ Khanh phó viện trưởng sẽ ly hôn với Vân Trung Hạc. Ngay cả đợi khi đến 40 tuổi, 50 tuổi, y cũng nguyện ý chờ đợi. Đời này của y không phải Cơ Khanh sẽ không cưới ai.
Cho nên hiện tại vô số người đều chờ đợi Vân Trung Hạc và Cơ Khanh ly hôn, như thế, người hữu tình mới có thể về chung một nhà.
Vân Trung Hạc tản bộ ở đế đô.
Hắn thường xuyên vài ngày không về nhà, nếu như nơi đó có thể gọi là nhà.
Tất nhiên, hắn không về nhà cũng không ai quản hắn, càng không ai để ý tới, như thể hắn thật sự không tồn tại vậy. Ngay cả chó mất cũng có người đi tìm, nhưng hắn mất thì sẽ không ai để ý.
Dần dần, vô số người ở đế đô đều quen biết Vân Trung Hạc, quen biết gương mặt tuấn mỹ vô địch này của hắn.
Không thể không nói, tố chất của dân chúng ở đế đô Đại Viêm đế quốc vô cùng cao. Mặc dù hắn bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người thóa mạ, nhưng mặc kệ ở nơi nào, cũng không có người đến công kích hắn, cũng không ai mắng hắn, càng không có người cầm trứng thối ném hắn.
Thậm chí mặc kệ hắn muốn đi quán rượu hay nhà ăn, cũng đều nguyện ý tiếp đãi hắn.
Nhưng…
Nghênh đón hắn là bạo lực lạnh lùng vô cùng vô tận.
Trên xe ngựa công cộng, sau khi mọi người nhìn thấy Vân Trung Hạc, cũng không ai chỉ trỏ, không xì xào bàn tán mắng hắn, tất cả chỉ là băng lánh.
Không ai để ý đến hắn, không có người nói với hắn nửa câu, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía hắn cũng tràn đầy lãnh ý và xem thường.
Không chỉ trong xe ngựa công cộng, còn có trong nhà ăn, quán rượu, thái độ của tất cả mọi người đều như thế.
Chính là kinh bỉ, xem thường, không thèm nhìn.
Vân Trung Hạc bị toàn bộ đế đô cô lập, bị toàn bộ đế quốc cô lập.
Thanh danh của hắn bị giẫm đạp.
Mà ngược lại, danh vọng Cơ Khanh ngày càng cao, danh vọng Tân Chính thiếu tướng cũng ngày càng cao. Bởi vì cả hai có vô số người đồng tình, hai người hữu tình lại không thể đến với nhau.
Mà trong khoảng thời gian này, thành tựu học thuật của Cơ Khanh cũng không ngừng nổi lên, phảng phất như hóa bi phẫn thành động lực, làm việc cũng ngày càng xuất sắc.
Tân Chính thiếu tướng bị điều đến quân đoàn thứ hai, ngay tại đế đô.
Công việc của y cũng nhận khen ngợi từ khắp mọi nơi, võ lực cá nhân, thiên phú luyện binh của y đều hào quang nở rộ.
Hai người càng xuất sắc thì sự hèn hạ vô sĩ của Vân Trung Hạc càng được tôn lên, như một thằng hề chia rẽ tình yêu của người khác.
Vân Trung Hạc cũng không nóng không vội, cưỡi xe ngựa đi dạo hết toàn bộ đế đô, bởi vì thân phận hoàng tộc của hắn, trên cơ bản có thể đi hầu hết các nơi.
…
Rồi một ngày, hắn xuất hiện tại đệ tam học viện, nơi Cơ Khanh công tác.
Hắn đứng trên đài cao trong bãi tập của học viện, giơ cao một tấm thẻ bài: Ta là Vân Trung Hạc, ta có lời muốn nói.
Sau khi học sinh trong học viện phát hiện, lập tức phái người đi thông báo cho Cơ Khanh phó viện trưởng.
Cơ Khanh đi đến dưới đài cao, nói: “Ngươi có chuyện muốn nói? Vậy trở về rồi nói, không nên làm mất mặt xấu hổ ở đây.”
Vân Trung Hạc không để ý đến nàng, bởi vì tại đế quốc, công dân có quyền nói chuyện, huống chi hắn còn là hoàng tộc.
Bây giờ Vân Trung Hạc đã thành người nổi tiếng, người trong toàn bộ đế đồ đều biết đến sự tồn tại của hắn. Cho dù là tai tiếng thì vẫn là nổi tiếng.
Cho nên người đến thao trường càng ngày càng nhiều, mấy chục, mấy trăm, hơn nghìn người.
Tất cả mọi người muốn biết, rốt cuộc, Vân Trung Hạc muốn nói điều gì.
Chỉ có điều Vân Trung Hạc lại giơ cao lệnh bài, thay đổi lời nói.
"Ta là Vân Trung Hạc, ta có lời muốn nói. Nhưng nếu ít hơn 10.000 người, ta sẽ không nói."
Con mẹ nhà ngươi.
Cứ như vậy, Vân Trung Hạc vẫn đứng trên đài cao của đệ tam học viện, giơ cao lệnh bài.
Một ngày, hai ngày, ba ngày!
Cuối cùng cũng có hơn 10.000 người đứng bên dưới.
Vô cùng đông đúc, lít nha lít nhít đầu người, tất cả mọi người đều chờ đợi xem Vân Trung Hạc muốn nói điều gì.
Vân Trung Hạc cầm một cái loa giản dị, ánh mắt nhìn về phía tất cả mọi người, sau đó bắt đầu diễn thuyết.
Giờ phút này, trong nội tâm Vân Trung Hạc nổi lên vô số năng lượng, vô số phẫn nộ, vô số hỏa diễm.
Phảng phất như một quả bom nguyên tử chuẩn bị nổ tung.
…