Chương 360: Phá kỷ lục lịch sử
Tất cả mọi người triệt để bị chọc giận.
Hầu hết trong số họ là học sinh và lão sư của đệ tam học viện.
Nghe Vân Trung Hạc diễn thuyết, tất cả mọi người lập tức muốn nổ tung.
Những người văn minh chúng ta lại bị một con khỉ khiêu khích?
Mặc dù dùng con khỉ để hình dung thì có hơi quá, dân chúng của Tân Đại Viêm đế quốc cũng không quá ác ý, nhưng đại khái ý tứ là như vậy.
Tân Đại Viêm đế quốc có nghiên cứu về cố thổ không?
Đương nhiên là có. Giáo dục ở Tân Đại Viêm đế quốc vô cùng phát triển, từ giáo dục phổ thống đến giao dục cao cấp, từ giáo dục lý thuyết đến giáo dục nghề nghiệp, cái gì cần đều được dạy.
Ngay cả giáo dục nghệ thuật, vốn bị coi là vô bổ, cũng có ba học viện chuyên biệt.
Mỗi công dân đều cần được giáo dục cơ bản tám năm, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm.
Trong tám năm giáo dục cơ bản, ‘Cựu Viêm Sử’ vẫn luôn là môn chính, đều phải kiểm tra. Ngay cả trong giáo dục cao đẳng đại học, nếu là chuyên ngành văn học, triết học, lịch sử thì 'Cựu Viêm Sử’ cũng là một môn học quan trọng.
Hơn nữa, nội dung trong ‘Cựu Viêm Sử’ rất bắt kịp thời đại, từ 3000 năm trước mãi cho đến 3 năm gần đây, toàn bộ đều được biên soạn thành tài liệu giảng dạy trong ‘Cựu Viêm Sử’.
Mà cái gọi là ‘Cựu Viêm Sử’, thật ra chính là ‘Lịch sử phương đông’, tổng cộng có bao nhiêu từ?
Nội dung giới thiệu khoảng 3 triệu từ.
Nếu muốn nghiên cứu sâu hơn, vậy đại khái khoảng 30 triệu từ.
Đến thế giới này hơn một năm, Vân Trung Hạc dành phần lớn thời gian để đọc sách trong thư viện, đủ các loại sách.
Chỉ có đọc sách hắn mới có thể hiểu rõ thế giới này.
Nhưng dường như hắn đã mở ra một thế giới mới.
Hắn không ngờ rằng, ở Tân Đại Viêm đế quốc, hắn mới nhìn thấy chân chính ‘Cựu Viêm Sử’.
Khi còn ở thế giới phương đông, hắn đã xem quá nhiều ghi chép lịch sử bị cắt giảm xóa bớt, đặc biệt là thời kỳ Đại Viêm hoàng triều, thời kỳ Viêm Tân Tông, thời kỳ niên đại hỗn độn, đặc biệt là lịch sử liên quan đến Đại Hàm ma quốc hoàn toàn trống không.
Nhưng ở thư viện Tân Đại Viêm đế quốc, rất nhiều nội dung được ghi chi tiết không gì sánh được.
Nhất là lịch sử Viêm Tân Tông, còn có niên đại hỗn độn.
Và lịch sử thành lập nên tam đại đế quốc, nhưng lịch sử liên quan đến Đại Hàm ma quốc vẫn tương đối trống không.
Còn có một điểm nữa, lịch sử của Tân Đại Viêm đế quốc đặc biệt phản cảm thần thoại, cũng phản đối truyền thuyết.
Cho nên các loại nội dung liên quan đến Thánh Miếu và những thứ tương tự được phủ định toàn diện, vì vậy mà rất nhiều lịch sử đã xuất hiện thiên vị.
Nhưng bất kể thế nào, từ lúc Vân Trung Hạc đến Tân Đại Viêm đế quốc mới coi như hiểu rõ toàn bộ lịch sử thế giới phương đông.
Vô cùng ngoài ý muốn, vậy mà hắn thấy mình trong lịch sử.
Đây là ‘Cựu Viêm Sử’ ba năm trước, lúc đó Vân Trung Hạc viết mấy bài thơ, trong đó có ba bài thơ được ghi chép lại trong ‘Cựu Viêm Sử’.
Và ba sự kiện lịch sử khác.
Sự kiện đầu tiên là cái chết của Đại Chu Vạn Duẫn hoàng đế, có Vân Trung Hạc trực tiếp tham dự vào.
Sự kiện lịch sử thứ hai là Đại Chu đế quốc diệt vong, Vân Trung Hạc công khai thân phận mật thám Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài.
Sự kiện lịch sử thứ ba là Vân Trung Hạc nhận tổ quy tông, được Đại Hạ hoàng đế sắc phong làm Viêm thân vương.
Cho nên loại cảm giác này rất quái lạ, vậy mà hắn trở thành nhân vật lịch sử trong sách giáo khoa.
Tuy nhiên, trong ‘Cựu Viêm Sử’ hắn không được đánh giá cao, tinh thông cựu thức văn tự, am hiểu âm mưu, đạo đức phẩm chất thấp kém, có thể xếp vào gian thần.
Đương nhiên, Vân Trung Hạc quật khởi trong thời gian quá ngắn, cho nên bộ tài liệu lịch sử dùng để giảng dạy này vẫn còn trong quá trình biên soạn, chưa chính thức đưa vào sử dụng.
Nhưng đối với nhân vật Vân Trung Hạc, các học giả Tân Đại Viêm đế quốc đã chuyên môn nghiên cứu qua.
Là một nhân vật lạc hậu.
Không tiên tiến, lỗi thời, gian trá.
Bởi vì các cuốn sách lịch sử của Tân Đại Viêm đế quốc đều có một đặc điểm, đó là phê phán tất cả mọi thứ về thế giới phương đông.
Mọi thứ ở thế giới phương đông đều lạc hậu, mục nát, cổ xưa.
Khi học lịch sử, chúng ta sẽ chú trọng sự tích của những anh hùng, những công lao sự nghiệp vĩ đại, sẽ ngưỡng mộ mấy ngàn năm.
Nhưng Tân Đại Viêm đế quốc học tập Đông Phương Sử, thật sự như truyền thông phương tây đưa tin về Trung Quốc vậy, tràn đầy thành kiến.
Theo thời gian, toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc tràn đầy miệt thị đối với phương đông cố thổ.
Vì là đồng văn đồng chủng, cho nên không thể dùng con khỉ để hình dung.
Nhưng ở trong mắt tất cả mọi người Tân Đại Viêm đế quốc, Vân Trung Hạc thật sự đồng nghĩa với sự lạc hậu và ngu dốt.
Giống như cảm giác một học giả du học phương Tây vào thế kỷ 19, nhìn thấy tú tài Mãn Thanh, kéo bím tóc, ếch ngồi đáy giếng, ngu muội không chịu nổi.
Mà bây giờ, con khỉ không lông này thật sự nói muốn đánh bại toàn bộ Đại Viêm đế quốc?
Thật nực cười, thật hoang đường!
…
Lập tức có một nam tử anh tuấn đi tới.
“Ta là Lý Đạo Kỳ, là giáo sư đệ tam học viện, năm nay ba mươi lăm tuổi.” Nam tử này tự giới thiệu.
Vân Trung Hạc biết người này, y xem như là nhà toán học trẻ tuổi ưu tú nhất ở đế quốc. 21 tuổi đã trở thành tiến sĩ đứng đầu học viện đế quốc, 25 tuổi đã trở thành giáo sư đứng thứ ba trong học viện đế quốc.
Đương nhiên y còn có một thân phận khác, người ngưỡng mộ Cơ Khanh phó viện trưởng.
Nhưng lúc y quật khởi, Cơ Khanh đã kết hôn rồi, mà nàng lại xuất thân hoàng tộc, hoàn toàn đã được định sẵn sẽ không gả ra ngoài.
Cũng giống như một số thành viên hoàng tộc vì bảo vệ huyết thống của mình mà chỉ kết hôn cùng người trong hoàng tộc. Tất nhiên, để ngăn ngừa tình trạng cận huyết, cho nên họ hàng trong vòng bốn đời không được phép kết hôn.
29 tuổi, Lý Đạo Kỳ giáo sư cũng kết hôn, đối phương là một nữ sĩ quan.
Dù hai bên đều đã lập gia đình nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc Lý Đạo Kỳ giáo sư tiếp tục ái mộ Cơ Khanh phó viện trưởng.
Thằng hề trai lơ Vân Trung Hạc này kết hôn với Cơ Khanh đã khiến Lý Đạo Kỳ viện trưởng tràn đầy không cam lòng.
Mà lúc này, tôm tép nhãi nhép Vân Trung Hạc còn công khai khiêu khích toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc? Còn xem thường tất cả thành tựu của Tân Đại Viêm đế quốc?
“Vân Trung Hạc, ta biết ngươi.” Lý Đạo Kỳ nói: “Trên người ngươi có tất cả thói hư tật xấu của nam tử truyền thống phương đông. Các ngươi không phát triển sản xuất, lạc hậụ và ngu dốt, chỉ biết giả thần giả quỷ, hô to cái gì mà Chủ Nhân Thiên Mệnh. Chỉ dùng chế độ khoa cử lạc hậu, dùng cái gọi là đạo đức văn chương điều khiển dân chúng, làm ngu muội dân chúng.”
“Vân Trung Hạc ngươi biết cái gì? Ngươi chỉ có thể viết vài ba bài thơ kệch cỡm, dùng âm mưu quỷ kế, chỉ biết thủ đoạn chính trị.” Lý Đạo Kỳ lạnh nhạt nói: “Ngươi biết cái gì là thuật cắt tròn không? Ngươi biết cái gì là logic học không? Ngươi biết cái gì là siêu hình học không? Ngươi biết cái gì là chủ nghĩa tương đối không? Ngươi biết cái gì là quang ảnh không? Ngươi biết ánh mặt trời có bao nhiêu màu không? Ngươi biết mặt trời lớn bao nhiêu không? Ngươi biết mặt trăng lớn bao nhiêu không?”
Lý Đạo Kỳ giáo sư liên tiếp hỏi.
Sau đó, y quát lên chói tai: “Vân Trung Hạc, cái gì ngươi cũng không biết, cái gì ngươi cũng không hiểu. Đơn giản ngươi thối không ngửi được. Ngươi chỉ là một con khỉ không lông, chỉ là tôm tép nhãi nhép nhảy lên nhảy xuống.”
“Vân Trung Hạc, ngươi đến từ cựu thế giới phương đông, lạc hậu và thối nát. Bởi vì Đại Hàm ma quốc hủy diệt thế giới phương đông của ngươi, cho nên ngươi chạy trốn tới Tân Đại Viêm đế quốc, chúng ta che chở ngươi. Vậy ngươi nên hưởng thụ thật tốt không khí và ánh năng ban mai này, cải tạo tốt, học tập tốt, ta sẽ dạy cho ngươi những kiến thức mới. Đây không phải là chỗ để ngươi phô trương thanh thế.”
“Vừa rồi ta nói cho ngươi rất nhiều tri thức trong Tân Đại Viêm đế quốc, có những tri thức ngay cả một đứa trẻ cũng biết, những sự thật này mới là bản chất của thế giới. Mà thứ ngươi được học hoàn toàn là lạc hậu, vô dụng, không đáng một xu. Vậy mà còn cảm thấy tri thức của mình uyên bác? Quả thật là buồn cười, đáng xấu hổ, lố bịch.”
“Vân Trung Hạc, Tân Đại Viêm đế quốc chúng ta thông cảm cho ngươi, thương hại ngươi, cho nên mới chứa chấp ngươi. Nhưng bây giờ ngươi lại muốn khiêu khích chúng ta, còn muốn đánh bại thành tựu của tất cả chúng ta? Mơ mộng hão huyền!”
“Ngươi muốn so đấu tất cả lĩnh vực với chúng ta? Ngươi xứng sao? Ngươi xứng sao?”
“Con khỉ đến từ phương đông cựu thế giới như ngươi, mặc quần cho kỹ vào, đừng để cái đuôi của ngươi lộ ra.”
“Vân Trung Hạc, Tân Đại Viêm đế quốc của chúng ta hướng đến tích cực và trong sạch. Đừng làm hỏng nồi cháo của chúng ta với đồ chuột khốn kiếp của ngươi.”
“Ngươi muốn khiêu chiến tất cả mọi người Tân Đại Viêm đế quốc? Tại sao chúng ta phải đáp ứng ngươi? Chúng ta rất bận rộn, chúng ta phải kiến thiết đế quốc, chúng ta phải nghiên cứu học thuật, không rảnh rỗi tiếp nhận khiêu chiến với một tôm tép nhãi nhép như ngươi. Chẳng lẽ lúc ngươi ở thế giới phương đông, ngẫu nhiên một con mèo con chó nào đó nhảy ra khiêu chiến với ngươi, ngươi sẽ đồng ý sao?”
Lý Đạo Kỳ giáo sư một hơi phun ra nhiều như vậy, cuối cùng cảm thấy thoải mái.
“Đúng, đúng…”
“Lý giáo sư nói hay lắm!” Hơn vạn người phía dưới vỗ tay reo hò.
“Đúng, Lý giáo sư nói hay lắm.” Vân Trung Hạc cười nói: “Ngươi nói quá đúng, tại sao các ngươi phải tiếp nhận khiêu chiến của ta? Dù sao ta cũng cần một tấm vé vào cửa. Như vậy xin hỏi Lý Đạo Kỳ giáo sư, ta phải làm sao mới có tư cách khiêu chiến các ngươi?”
Lý Đạo Kỳ nói: “Vậy thì đầu tiên ngươi phải chứng minh ngươi không phải con khỉ.”
Vân Trung Hạc nói: “Vậy ta cần làm gì để chứng minh ta không phải con khỉ?”
Lý Đạo Kỳ nói: “Người nắm giữ tri thức, hiểu rõ về thế giới này, vậy thì không phải là con khỉ, tri thức cải biến hết thảy. Giáo dục cơ sở của chúng ta cứ tám năm sẽ có một cuộc thi lớn, cuộc thi này quyết định vận mệnh của tất cả mọi người. Ngươi đi tham gia cuộc thi này, không cần phải đạt điểm cao, chỉ cầu đạt tiêu chuẩn, thuận lợi tốt nghiệp là có thể.”
A, đây có phải tương đương với kỳ thi tuyển sinh trung học toàn quốc không?
Vân Trung Hạc nói: “Vậy khi nào cuộc thi này bắt đầu?”
“Vài tháng sau.” Lý Đạo Kỳ giáo sư nói.
“Thật xin lỗi, ta không có thời gian.” Vân Trung Hạc nói: “Nhưng ta nghe nói ngày mai, Đại Viêm đế quốc cũng có một cuộc thi lớn?”
Lý Đạo Kỳ cười ha ha nói: “Vân Trung Hạc các hạ, ngươi chưa học đi đã muốn bay sao? Cuộc thi ngày mai là cuộc thi cao nhất trong toàn bộ đế quốc, được xưng là hoàng khảo, người thi đậu sẽ là bác học sĩ đế quốc.”
Vân Trung Hạc minh bạch.
Giáo dục ở thế giới này cũng phân thành tầng lớp, sau tám năm giáo dục cơ sở sẽ tham gia thi, học kém nhất sẽ trực tiếp tốt nghiệp, trở thành công dân cơ sở nhất. Thành tích khá hơn sẽ đi học tập các loại kỹ năng nghề nghiệp. Chỉ những người học tốt nhất mới có thể thi đậu các đại thư viện của đế quốc, tương đương với đại học ở hiện đại.
Toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc, văn võ thư viện cao cấp cộng lại chỉ có tám nơi.
Hàng năm, tuyển sinh không quá 30.000, tỷ lệ trúng tuyển dưới 10%, thê thảm hơn nhiều so với kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sau khi thi đậu, tất cả sẽ được gọi là thái học sinh.
Thái học sinh có thể ra đảm nhiệm công chức đế quốc, nhưng nếu muốn tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, vậy phải tham gia cuộc thi cao hơn, gọi là vương khảo.
Những người vượt qua kỳ thi này được gọi là thạc sĩ.
Kỳ thi cao cấp nhất gọi là hoàng khảo, người trúng tuyển được gọi là học sĩ.
Bác học sĩ là công danh cao nhất ở Tân Đại Viêm đế quốc. Chúc Ngọc Nghiên là người thi đậu công danh này, cho nên dù hiện tại nàng là giáo viên Đông Châu thư viện, nhưng người khác vẫn luôn gọi nàng là Chúc học sĩ.
Bác học sĩ là vinh quang cao nhất.
Có khoảng 5.000 người tham gia hoàng khảo hằng năm, mà tỷ lệ trúng tuyển cơ bản cũng chỉ có khoảng 500 người.
Độ khó của kỳ thi này có thể tưởng tượng, mức độ địa ngục.
Cái đồ chơi này không phải làm văn chương, không có bất kỳ may mắn gì, trừ phi là thiên tài, nếu không trên cơ bản sẽ rất khó thi đậu bác học sĩ này.
Tại sao Lý Đạo Kỳ và Cơ Khanh tràn đầy vô hạn cảm giác ưu việt ở trước mặt Vân Trung Hạc? Chính là cảm thấy trí thông minh và tri thức hoàn toàn nghiền ép hắn.
Bọn họ là tiến sĩ, mà học vấn của Vân Trung Hạc theo bọn họ nghĩ, ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng, dốt nát và lạc hậu đến mức nào?
Vân Trung Hạc nói: “Quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ tham gia hoàng khảo, kỳ thi có cấp bậc cao nhất ở đế quốc. Nếu như điểm của ta không đạt tới mức trúng tuyển, ta sẽ lập tức ly hôn với Cơ Khanh, để nàng tự do. Nhưng nếu điểm của ta vượt ngưỡng trúng tuyển, vậy toàn bộ Đại Viêm đế quốc phải nhận lấy chiến thư của ta, tiếp nhận khiêu chiến của ta. Như vậy được chứ?”
Lý Đạo Kỳ gọn gàng dứt khoát nói: “Được, một lời đã định.”
Sau khi nói xong, ánh mắt của y nhìn về phía Cơ Khanh phó viện trưởng.
Cơ Khanh gật đầu nói: “Một lời đã định.”
Có thể ly hôn hay không cũng không quan trọng, nhưng tạo ấn tượng với ngoại giới cũng là điều nên làm.
…