Chương 418: Khoái hoạt vô biên
Nhưng Vân Trung Hạc không lập tức ra ngoài.
Bởi vì Hắc Viêm đế quốc cường giả vi tôn, hắn có thể trấn trụ được những cường giả này không?
Lần này Hắc Long Vương chết rồi, Vân Trung Hạc cầm lệnh bài Hắc Long đi ra, có thể bị xé thành mảnh nhỏ hay không?
Cứ như vậy, hắn tiếp tục lưu lại hơn một canh giờ, sau đó giơ cao lệnh bài Hắc Long, chậm rãi đi ra ngoài.
Lại một lần nữa đi tới trước mặt hơn một ngàn tên tướng lĩnh và Đại Tế Sư, sau đó giơ cao lệnh bài.
"Căn cứ ý chỉ cựu Hắc Long Vương, Vân Trung Hạc ta là Hắc Long Vương mới." Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Hiện tại các ngươi nên bái kiến tân hoàng."
Hơn một ngàn người ở đây lộ vẻ do dự.
Do dự là vì bọn họ không biết Hắc Long Vương đã chết chưa, vạn nhất giống vừa rồi không chết, bọn họ nhảy ra xù lông, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Nhưng nếu như Hắc Long Vương đã chết, để bọn họ hiệu trung cho một tiểu bạch kiểm trói gà không chặt, đây tuyệt đối không làm được.
Vân Trung Hạc cũng thật sự là bất đắc dĩ, người Hắc Viêm đế quốc thật đúng là từng kẻ sau đầu đều mọc ra phản cốt.
Người bình thường muốn có được nụ cười của bọn họ, cơ hồ hoàn toàn không thể nào.
Mà ngay lúc này, bỗng nhiên có người hỏi: "Hoàng đế bệ hạ đã chết rồi sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Chết rồi."
"Chắc chắn đã chết rồi?"
Vân Trung Hạc nói: "Hoàng đế chắc chắn đã chết, thậm chí đã hóa thành tro bụi."
Lời này vừa ra, lập tức có hai tướng lĩnh Hắc Viêm đế quốc phi nước đại tới, xông về phía chỗ thi thể Hắc Long Vương, kiểm tra một lần lại một lần, xác định quân vương từng khiến người vô cùng kinh sợ đã chết.
"Chết rồi, Hắc Long Vương đã chết, thân thể đã trở thành tro bụi." Hai tướng lĩnh này cao giọng nói.
Sau đó, hơn một ngàn người này trực tiếp nổ tung.
Tiếp đó, một phần trong đó nhìn về phía Vân Trung Hạc, ánh mắt tràn đầy hung tàn và băng lãnh.
"Giết hắn, chiếm Hắc Long lệnh." Một tướng lĩnh chậm rãi đi ra, chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Hắn trói gà không chặt, căn bản không có tư cách trở thành hoàng đế chúng ta, cũng không có tư cách trở thành Hắc Long Vương mới. Giết hắn xong, chúng ta lại đề cử ra tân hoàng đế."
Trong đó hơn phân nửa người hưởng ứng, một nửa lâm vào do dự, bởi vì một số người cảm thấy, cạnh tranh hoàng vị bọn họ cũng không có hi vọng, nếu như bảo trì hiện trạng, bọn họ còn có thể bảo trụ địa vị bây giờ.
Tướng lĩnh kia lạnh giọng nói: "Hắc Viêm đế quốc vốn khôn sống mống chết, chẳng lẽ các ngươi sợ chiến sao? Chỉ có người mạnh nhất mới có thể trở thành hoàng đế của chúng ta, kẻ yếu không xứng."
Sau đó, tướng lĩnh này rút kiếm ra, chậm rãi đi tới hắn.
"Vân Trung Hạc các hạ, ngươi không nên tới, đây không phải thế giới của ngươi." Tướng lĩnh này cười lạnh nói.
Gã không chút hoang mang, sát khí càng ngày càng đậm.
"Vân Trung Hạc các hạ, ngươi cho rằng nơi này là Tân Đại Viêm đế quốc sao? Ôn tồn lễ độ, có thể bị tri thức cùng trí tuệ ngươi tin phục sao? Hắc Viêm đế quốc là một đế quốc tàn nhẫn và lãnh khốc, ngươi tới nơi này, chỉ là tự tìm đường chết." Thanh âm tướng lĩnh này càng ngày càng băng lãnh, mà ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Hạc càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng cừu hận.
Thật sự là kỳ quái, Hắc Viêm đế quốc lại có người thống hận Vân Trung Hạc như vậy?
Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: "Võ Chấp Chính Vương?"
Người kia lập tức kinh ngạc, sau đó lấy xuống mũ giáp của mình, lộ ra chân diện mục.
Không nghĩ tới thật sự chính là Võ Chấp Chính Vương?
Gã đã đến Hắc Viêm đế quốc rồi?
Năm ngoái trận chiến quân sự kết thúc, Tân Chính thiếu tướng bởi vì ám sát Vân Trung Hạc, cho nên bị phán xử tù chung thân.
Nhưng Văn Võ Chấp Chính Vương vẫn giữ thể diện xuống đài, đây chính là tính bao dung chính trị của Tân Đại Viêm đế quốc, bình thường sẽ không làm chuyện tuyệt tình, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt kẻ thù chính trị, trừ phi phạm vào tội lỗi to lớn, bằng không bình thường đều sẽ xuống đài.
Nếu như phạm tội tham ô, bình thường sẽ lưu đày tới thuộc địa.
Văn Võ Chấp Chính Vương về vườn, còn được giữ đãi ngộ khá cao.
Nếu như Tân Đại Viêm đế quốc là quốc gia tuyệt đối, vậy Vân Trung Hạc có thể tổ kiến ngành tình báo, giám thị nhất cử nhất động của gã.
Nhưng trên thực tế, Vân Trung Hạc Độc Tài Vương này cũng không độc tài như vậy.
Không ngờ Võ Chấp Chính Vương lại chạy tới Hắc Viêm đế quốc, mà lại thông qua sân quyết đấu Hắc Viêm đế quốc đoạt được chức Vạn phu trưởng.
Có thể thấy võ công người này rất cao, mà cũng đã chứng minh, võ lực cao nhất tại Tân Đại Viêm đế quốc cũng chỉ tương đương với Vạn Phu trưởng Hắc Viêm đế quốc.
"Không nghĩ tới à." Cựu Võ Chấp Chính Vương nói: "Không ngờ ở nơi này gặp lại ta chứ gì."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy liên quan tới ta, cũng là ngươi báo cho Hắc Long Vương đúng không?"
Võ Chấp Chính Vương nói: "Đương nhiên là ta, ta đi vào Hắc Viêm đế quốc, chỉ vì một mục đích, đó chính là kích động Hắc Long Vương xâm lấn Tân Đại Viêm đế quốc, chiếm lĩnh toàn bộ Tân Đại Viêm đế quốc, biến tất cả mọi người thành nô lệ."
Vân Trung Hạc lạnh nhạt nói: "Tân Đại Viêm đế quốc là tổ quốc của ngươi."
Võ Chấp Chính Vương nói: "Nhưng bọn hắn phản bội ta, lại để một ngoại nhân như ngươi làm Độc Tài Vương, vậy mà đuổi ta xuống vương vị, vậy nó nên diệt vong. Ta nằm mộng cũng nhìn thấy, võ sĩ Hắc Viêm đế quốc cường đại giết vào cảnh nội đế quốc, đốt giết cướp đoạt, chém tận giết tuyệt những công dân đế quốc ngu xuẩn buồn cười kia, chém tận giết tuyệt. . ."
Trong thanh âm vị Võ Chấp Chính Vương này tràn ngập cừu hận thấu xương, thật hận không thể khiến Tân Đại Viêm đế quốc vong tộc diệt chủng.
"Nhưng không ngờ, Hắc Long Vương này cũng mắt mù, cho nên cũng đáng chết. . ." Võ Chấp Chính Vương tàn nhẫn nói: "Hắn tưởng giết mấy thân vương là hữu dụng sao? Là có thể thành công để cho ngươi đăng cơ thượng vị sao? Hoàn toàn là người si nói mộng, ai sẽ phục ngươi?"
"Tốt, không nói, không nói nữa. . ." Võ Chấp Chính Vương nói: "Mặc dù đã qua một năm, nhưng có thể giết ngươi, ta cũng thống khoái, hi vọng ngươi có thể chết nhắm mắt."
Sau đó, Võ Chấp Chính Vương bỗng nhiên đâm một kiếm tới Vân Trung Hạc.
"Đương . ."
Một giây sau, kiếm của gã bị hai ngón tay người nào đó kẹp lấy.
Mẹ nó, lại tới nữa!
Chỉ bất quá, lần này kẹp lợi kiếm không phải là Hắc Long Vương, mà là Tỉnh Trung Nguyệt.
Nàng bỗng nhiên siết, trực tiếp bẻ gãy lợi kiếm của Võ Chấp Chính Vương.
Võ Chấp Chính Vương giật mình, cao giọng nói: "Tất cả mọi người cùng tiến lên, giết hai người này, sau đó chiếm Hắc Long lệnh, tranh đoạt hoàng vị."
Nhưng không còn kịp rồi!
Lợi kiếm Tỉnh Trung Nguyệt như bão tố đâm tới.
Võ Chấp Chính Vương liều mạng ngăn cản.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu. . . Chín chiêu.
Gã chết!
Cả đầu, sống sờ sờ bị chém rụng, triệt để chết không nhắm mắt.
Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt nắm tay Vân Trung Hạc, đồng thời nắm lấy lệnh bài, lớn tiếng nói: "Từ hôm nay trở đi, trượng phu của ta Vân Trung Hạc là Hắc Long Vương mới, ai tán thành, ai phản đối?"
Hơn một ngàn người ở đây trầm mặc một lát.
Cửu đại thân vương, hiện tại chỉ còn lại một mình Tỉnh Trung Nguyệt.
Cho nên dưới tình hình bình thường, hẳn là nàng tới đảm nhiệm chức Hắc Long Vương này.
Lập tức, một tên Đại Tế Sư nói: "Tỉnh Trung Nguyệt thân vương, nếu như ngươi tới làm Hắc Long Vương này, vậy chúng ta không có ý kiến. Vân Trung Hạc các hạ trói gà không chặt, để hắn làm Hắc Long Vương, chúng ta thực sự khó mà tiếp nhận."
Tỉnh Trung Nguyệt lạnh giọng nói: "Không tiếp nhận, vậy giải thể!"
Nữ nhân này xưa nay không coi trọng thoả hiệp chính trị.
"Đi, trở về." Sau đó nàng nắm tay Vân Trung Hạc, đi thẳng.
. . .
Vân Trung Hạc lại chỉ còn nửa cái mạng.
"Nhìn thấy tâm của ngươi, ta lập tức chạy đến, nhưng hạm đội gặp đại phong bạo." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Làm chậm trễ thời gian rất lâu, lúc này mới chạy về Hắc Viêm đế quốc."
Kết quả này, hẳn là tất cả đều vui vẻ.
Vân Trung Hạc trở thành Hắc Long Vương, người khác có lẽ sẽ không phục tùng mệnh lệnh của hắn, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt có thể yên tâm thoải mái phục tùng.
"Đã có rất nhiều người tiến vào Hắc Long Tháp tu luyện, đều là nguyên soái Hắc Viêm đế quốc trước đó." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Rất nhiều người trong bọn họ sẽ chết trong tòa tháp, nhưng luôn có người còn sống đi ra, một khi đi ra, bọn hắn sẽ khiêu chiến với ta, tranh đoạt hoàng vị. Thể chế dưỡng cổ này đã chú định toàn bộ Hắc Viêm đế quốc chém giết không ngừng, trừ phi có thể ra một Hắc Long Vương cường đại, để cho người ta ngưỡng mộ núi cao, hoàn toàn sờ không tới cái bóng của hắn, như vậy mọi người mới có thể hoàn toàn thần phục."
Vân Trung Hạc nói: "Hắc Long Vương cường đại như thế, nhưng lại bị người ám sát. Mà hắn nói, người giết hắn vốn là một người chết, người này là ai?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Mặc dù hắn là hoàng đế Hắc Viêm đế quốc, nhưng ta nói chuyện với hắn, tổng cộng khôbg được vài câu. Phu quân, võ sĩ Hắc Viêm đế quốc mặc dù cường đại, nhưng đa phần võ sĩ, ngươi không dùng được. Không có lòng trung thành, cường đại tới đâu cũng vô dụng, đầu óc đều mang phản cốt."
Vân Trung Hạc đương nhiên minh bạch điểm này, mà tiêu diệt Đại Hàm ma quốc, võ sĩ quân đoàn chỉ là hỗ trợ, dùng để tác chiến đặc chủng, cuối cùng vẫn phải dựa vào súng pháo Tân Đại Viêm đế quốc.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta có một ý nghĩ."
"Nàng nói đi." Vân Trung Hạc hôn lấy lỗ tai của nàng một cái.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Quân đội người khác ta không dám hứa chắc, nhưng 20.000 võ sĩ dưới trướng ta vẫn sẽ nghe ta. Chúng ta vẫn trú đóng ở thuộc địa thứ ba, ngươi nghĩ biện pháp cải tạo bọn hắn, để bọn hắn học được lòng trung thành. Ngươi tẩy não bọn hắn như làm với ta."
"Đừng nói khó nghe như vậy chứ, nữ nhân." Vân Trung Hạc vỗ một cái ở chỗ thịt nhiều trên người nàng.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi muốn trêu chọc ta? Ngươi còn muốn mệnh sao?"
Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian nhấc tay cầu xin tha thứ.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Mà Hắc Viêm đế quốc này, chúng ta mặc kệ, chúng ta cũng không quản được. Bọn hắn muốn tranh đoạt vương vị, cứ để bọn hắn tranh đoạt. Mà dựa theo tốc độ giết chóc này, không đến mấy năm, sẽ tự giết nhau sạch sẽ."
Vân Trung Hạc nói: "Nàng không phải cảm thấy thua thiệt Hắc Viêm đế quốc sao? Làm sao nhẫn tâm như vậy?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Thứ nhất, người đầu tiên cứu chúng ta, là Hắc Long Vương. Thứ đến, ngươi bây giờ là Hắc Long Vương mới, ngươi mới đại biểu Hắc Viêm đế quốc."
Vân Trung Hạc nói: "Nàng nói rất có đạo lý, nhưng. . . Đều là phụ nhân, ánh mắt thiển cận."
Tỉnh Trung Nguyệt tức giận, cắn trên cổ hắn một cái.
"Ngươi trẻ ra, trở nên càng thêm tuấn mỹ, có chút không giống người." Bỗng nhiên Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Chỉ bất quá bản sự vẫn rất bình thường."
Vân Trung Hạc bất đắc dĩ nói: "Không phải do ta, là nàng quá mạnh."
Bất quá sau khi trở về hắn cũng phát hiện, có biến hóa rất lớn.
Loại biến hóa này đến từ tinh thần, còn có thân thể làn da, thật giống như ngọc thạch.
Vân Trung Hạc vốn tuấn mỹ vô địch, mà bây giờ. . . Thật tuấn mỹ đến không chân thực, giống như là điêu khắc ra.
Vân Trung Hạc nói: "Vậy nàng thích, hay là không thích."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Càng thích, cách chúng ta trở về thế giới phương đông, còn bao lâu?"
Vân Trung Hạc nói: "Hẳn là còn một đoạn thời gian."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy chúng ta sinh thêm một bé con đi."
Vân Trung Hạc nói: "Nàng chắc chắn là một đứa sao, nói không chừng lại hai đứa."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy thì hai đứa."
"Tốt!"
Lại qua một hồi lâu.
Vân Trung Hạc tiếp tục nói chuyện với Tỉnh Trung Nguyệt.
"Hắc Long Vương giao Hắc Viêm đế quốc cho ta, vậy ta không thể cô phụ hắn." Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi không có võ công, không có võ công như Hắc Long Vương, vĩnh viễn chinh phục không được những người này, ngươi sẽ triệt để lâm vào trong vũng bùn này."
Vân Trung Hạc nói: "Người Hắc Viêm đế quốc kính sợ lực lượng, không chỉ lực lượng Võ Đạo, súng pháo cũng là lực lượng. Bọn hắn không phục, ta sẽ đánh đến khi bọn hắn phục. Hiện tại ta là Hắc Long Vương mới, vừa vặn nắm giữ đại nghĩa. Ai phản đối ta, chính là mưu phản. Ta hoàn toàn có quyền lực điều khiển quân đội, tiêu diệt bọn hắn. Quân đội Tân Đại Viêm đế quốc đã trang bị súng pháo, nhưng còn chưa trải qua thực chiến chân chính. Như vậy Hắc Viêm đế quốc chính là diễn luyện trận tốt nhất, mà nó rất giống Đại Hàm ma quốc, trong trận chiến bình định, vừa vặn có thể huấn luyện tác chiến như thể với Đại Hàm ma quốc."
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, nói: "Ngươi quá độc."
Vân Trung Hạc nói: "Nàng không vui sao?"
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ưa thích?"
Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian nhấc tay đầu hàng nói: "Đừng, đừng, đừng, mặt trăng, ta gánh không được nữa."
. . .