Chương 419: Luyện binh
Sau đó, Vân Trung Hạc mang theo Tỉnh Tước, Tỉnh Hộc, Lãnh Bích, Tỉnh Vô Biên, Sở Chiêu Nhiên, Xạ Hương phu nhân, hơn nghìn người rời Hắc Viêm đế quốc, cưỡi thuyền trở về thuộc địa thứ ba, an trí bọn họ thỏa đáng.
Tỉnh Trung Nguyệt lưu tại vương đô Hắc Viêm đế quốc, củng cố vương quyền.
Đương nhiên, nàng củng cố cũng rất đơn giản, chính là giết, giết, giết.
Dù sao người mạnh nhất tại Hắc Viêm đế quốc đã bị Hắc Long Vương giết sạch, trước mắt Tỉnh Trung Nguyệt không sai biệt lắm chính là người mạnh nhất.
Rốt cuộc phi thuyền Tân Đại Viêm đế quốc phát hiện Cơ Diễm may mắn còn sống sót cùng quân đoàn thứ tư tại một chỗ nào đó ở thuộc địa thứ ba.
Căn cứ mệnh lệnh Vân Trung Hạc, Cơ Diễm và quân đoàn thứ tư may mắn còn sống sót rút khỏi thuộc địa thứ ba, trở về đế quốc, tiếp nhận hệ thống huấn luyện tân quân.
Sau đó, Vân Trung Hạc trở về đế quốc.
Nhận lấy reo hò ủng hộ trước nay chưa từng có, mấy chục vạn người đến đây nghênh đón.
Lần này, Vân Trung Hạc rời đi gần hai tháng, vẻn vẹn dựa vào sức một mình, triệt để tiêu trừ nguy cơ của Tân Đại Viêm đế quốc.
Lẻ loi một mình, tiến về Hắc Viêm đế quốc, đây là dũng cảm cỡ nào?
Trở thành tân quân vương Hắc Viêm đế quốc, vĩ đại cỡ nào?
Cả ngày đêm, Tân Đại Viêm đế quốc tiến hành một trận yến hội hoa lệ.
Ánh lửa sáng chói, đốt sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Tỉnh Trung Nguyệt không tham gia trận yến hội này, nhưng Lãnh Bích, Sở Chiêu Nhiên, Tỉnh Tước, Tỉnh Hộc lại tới.
Luật pháp đế quốc liên quan tới huyết thống Đại Hàm ma quốc, còn chưa triệt để sửa xong. Cho nên, Tỉnh Tước và Tỉnh Hộc, không thể đơn độc tự do đi lại, đều đi theo cạnh Vân Trung Hạc.
Mà tham gia xong lần yến hội này, đôi hài tử vẫn như cũ muốn về thuộc địa thứ ba.
Sau khi tiến vào Tân Đại Viêm đế quốc, hai đứa bé triệt để sợ ngây người.
Rất xinh đẹp, quá thần kỳ.
Trên thế giới này còn có quốc gia xinh đẹp như vậy, an bình như vậy sao?
So với Hắc Viêm đế quốc, nơi này thật là Thiên Đường.
Bọn Lãnh Bích, Sở Chiêu Nhiên ngồi trong xe ngựa sang trọng, cũng hoàn toàn không kịp nhìn.
. . .
Trên yến hội, Vân Trung Hạc lo nữ nhi bị cô độc, nên bồi tiếp nàng khiêu vũ.
Tỉnh Hộc ngượng ngùng, ngồi yên ở một bên, nhưng ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn chung quanh, sau đó cẩn thận từng li từng tí uống vào nước trái cây mỹ vị.
"Tiểu hỏa tử anh tuấn kia, ta có thể mời ngươi khiêu vũ không?" Vương hậu hỏi.
Tỉnh Hộc đỏ mặt nói: "Ta, ta không biết."
"Không sao, a di dạy ngươi." Vương hậu nói.
Sau đó, Vương hậu mang theo Tỉnh Hộc uyển chuyển nhảy múa.
"Ngươi tên là Tỉnh Hộc sao?" Vương hậu hỏi.
"Ừm."
Vương hậu nói: "Ngươi còn có một người ca ca, gọi là Vân Nghiêu."
"Ừm."
Vương hậu nói: "Vậy a di sinh thêm cho ngươi một đệ đệ hoặc là muội muội được không?"
"Ta không biết."
Vương hậu nói: "Ngươi yên tâm, a di nhất định sẽ thôi động luật pháp đế quốc, để cho ngươi và tỷ tỷ có thể ở lại đế đô, có thể ở cạnh phụ thân, tương lai trở thành một tài năng của đế quốc."
Tỉnh Tước nhảy rất vui sướng, sau đó khoái hoạt nằm trên ghế sa lon, ăn hoa quả ngọt ngào.
"Cha, ta có thể uống rượu không?" Nha đầu hỏi.
"Không được." Vân Trung Hạc nói: "Ba năm nữa mới được uống."
"Được!" Tỉnh Tước nói.
Một lát sau, một trưởng giả áo mũ chỉnh tề tiến lên, nói: "Tiểu công chúa mỹ lệ, ta có thể mời nàng khiêu vũ không?"
Là Cơ Chiến.
"Phi thường vinh hạnh, đại nhân." Tỉnh Tước vui sướng đi vào trong sân nhảy.
"Bệ hạ." Một nữ tử oai hùng bất phàm đi tới trước mặt Vân Trung Hạc, nàng chính là Cơ Diễm, võ tướng cường đại nhất, đã từng là Võ Chấp Chính Vương tương lai.
Rốt cuộc Vân Trung Hạc nhìn thấy nàng, thực sự là. . . Tư thế hiên ngang, hơn một mét tám, một đầu tóc ngắn, tràn đầy mị lực phi phàm.
Chỉ bất quá bây giờ, ánh mắt nàng có chút ảm đạm, bởi vì nàng bại trận.
Vân Trung Hạc tiến lên khiêu vũ với nàng.
Vân Trung Hạc không an ủi nàng, người cường đại không cần an ủi.
"Lúc nào tiến vào trường quân đội hoàng gia huấn luyện?" Vân Trung Hạc hỏi.
Cơ Diễm nói: "Ngày kia."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi thông minh lại tràn ngập ý chí mãnh liệt, nhất định sẽ trở thành thống soái ưu tú nhất đế quốc."
Cơ Diễm nói: "Bệ hạ, phi thường thật có lỗi, ta chiến bại, vứt bỏ thuộc địa thứ ba, còn phải nhờ bệ hạ lấy thân mạo hiểm."
Vân Trung Hạc chỉ cười cười.
Cơ Diễm bỗng nhiên nói: "Ta tiếp xúc gần với thê tử Tỉnh Trung Nguyệt của ngài, kỳ thật. . . Nàng có thể giết ta, nhưng nàng buông tha ta."
Vân Trung Hạc nói: "Chuyện này, ta ngược lại không nghe nàng ấy kể lại."
Cơ Diễm nói: "Bệ hạ, có một chuyện, ta muốn ngài đồng ý."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi nói đi."
Cơ Diễm nói: "Đế quốc đang tiến hành cải cách hệ thống tân quân sự, thời đại võ lực cá nhân, phảng phất một đi không trở lại. Nhưng cá nhân ta cảm thấy, Võ Đạo không phải chủ lưu, nhưng không nên từ bỏ. Hệ thống tân quân sự, cuối cùng dựa vào là công cụ, nhưng bản thân cường đại cũng rất trọng yếu, ít nhất phải có ít người, tiếp tục nghiên cứu trên Võ Đạo. Cho nên sau khi tiếp nhận huấn luyện trường quân đội hoàng gia xong, ta muốn đi Hắc Viêm đế quốc Hắc Long Tháp thí luyện, ta muốn tiếp tục tiến hành thăm dò võ đạo."
Vân Trung Hạc trầm mặc.
Cơ Diễm nói: "Bệ hạ, ngài không cần trả lời ta ngay, ta sẽ viết thành báo cáo, chờ ngài suy nghĩ xong hẵng trả lời ta."
"Được." Vân Trung Hạc đáp.
. . .
"Ba ba. . ."
Hai Bảo Bảo kêu la, sau đó tò mò nhéo mũi của hắn.
Qua hai tháng không gặp, hai Tiểu Bảo Bảo lúc đầu không nhớ được hắn, nhưng chơi một hồi lập tức trở nên thân thiết.
Mẹ của các nàng Cơ Khanh, vẫn liều mạng trong sở nghiên cứu, hai đứa bé này thủy chung là vương hậu nuôi lớn.
Cơ Khanh chỉ phụ trách sữa mẹ nuôi nấng, mà lại chứa trong bình sữa.
Tỉnh Tước và Tỉnh Hộc, mỗi người ôm một Bảo Bảo, đứng tại chỗ cao nhất Chấp Chính cung, nhìn toàn bộ đế đô xa xa.
"Bảo Bảo có lạnh không?" Nhi tử Tỉnh Hộc hỏi.
"Sẽ không, hai Bảo Bảo này rất cường tráng." Vân Trung Hạc nói.
Gió lạnh thổi qua, hai Tiểu Bảo Bảo rất hưng phấn, cạc cạc gọi bậy, lúc này đế đô vẫn còn đốt lửa, lửa đèn sáng chói, đẹp không sao tả xiết.
"Ba ba, thành thị này thật đẹp, như là tinh hà trên trời." Nữ nhi Tỉnh Tước khen.
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, nó rất mỹ lệ, cho nên chúng ta phải cùng bảo hộ nó."
"Ba ba, tòa nhà kia sao cao như vậy?" Tỉnh Tước hỏi.
Đó là cao ốc mới xây, dùng cốt thép kèm bùn đất kiến tạo thành, ròng rã mười mấy tầng, là kiến trúc cao nhất đế đô.
Vân Trung Hạc nói: "Đó là viện nghiên cứu của đế quốc."
Tỉnh Tước nói: "Thế nhưng nó cao hơn Đại Viêm cung và Chấp Chính cung."
Vân Trung Hạc nói: "Đế quốc mới, sẽ không kiêng kị chuyện này, không thể so sánh cao hơn hoàng cung, đây là một loại tư tưởng mục nát rớt lại phía sau."
Tiếp theo, Vân Trung Hạc nói: "Tước nhi, về sau các ngươi muốn làm gì?"
Tỉnh Tước nói: "Ta muốn luyện võ, ta muốn làm quân nhân."
Tỉnh Hộc nói: "Ta muốn học tập vật lý học, sau đó gia nhập Hắc Viêm tế sư."
Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì luật pháp đế quốc đối với người mang huyết thống Đại Hàm ma quốc vẫn chưa hoàn thiện, cho nên phụ thân chưa thể để các ngươi tiến vào học viện đế quốc học tập. Nên phụ thân sẽ mời mấy lão sư đi thuộc địa thứ ba dạy các ngươi, các ngươi có trách cứ ba ba không?"
Tỉnh Tước lắc đầu nói: "Không, ta kiêu ngạo vì phụ thân. Hắc Viêm đế quốc bên kia sát phạt quyết đoán, động một chút lại đòi tính mệnh người, ta thấy nhiều lắm. Ba ba làm Độc Tài Vương, lại làm gương tốt, ta kiêu ngạo vì ngài. Mà ta lại biết, liên quan tới huyết thống Đại Hàm ma quốc, luật pháp phi thường trọng yếu, bởi vì Đại Hàm ma quốc là địch nhân lớn nhất của chúng ta. Cho nên ngài muốn áp dụng tại thuộc địa thứ ba trước, sau đó dần dần trở thành căn cứ luật pháp, rồi tiến hành mở rộng."
Vân Trung Hạc nhịn không được vuốt vuốt đầu của nàng nói: "Nha đầu, ngươi sao lại thông minh như vậy, so với mẹ ngươi thì thông minh hơn nhiều."
Tỉnh Tước nói: "Cha, vì sao ngài không chọn một người thông minh hơn, hết lần này tới lần khác lại chọn mẹ ta."
Ách! Nha đầu, ngươi nói xấu mẫu thân ngươi, nàng có biết không?
. . .
Mấy ngày sau, Vân Trung Hạc tiến về thuộc địa thứ ba.
Lúc này Tỉnh Trung Nguyệt đã về tới thuộc địa thứ ba.
Cùng lúc đó, quân đoàn đế quốc kiểu mới đã đổ bộ tại một nơi khác ở thuộc địa thứ ba.
Tỉnh Trung Nguyệt ở trước mặt mọi người tuyên bố ý chỉ cựu Hắc Long Vương, đồng thời đưa ra lệnh bài Hắc Long, Vân Trung Hạc là Tân hoàng đế Hắc Viêm đế quốc.
Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt mang tới hai chi quân đoàn võ sĩ Hắc Viêm, đưa tới sóng to gió lớn.
Ngày kế tiếp!
Lập tức có võ sĩ đoàn Hắc Viêm tạo phản làm loạn, không thừa nhận Vân Trung Hạc là Hắc Long Vương mới.
Lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt, dũng mãnh không gì sánh được, trực tiếp vận dụng võ lực trấn áp, giết sạch những võ sĩ Hắc Long tạo phản kia.
Mấy ngày sau!
Lại có một chi võ sĩ Hắc Viêm mưu phản, đồng thời trốn ra Hồng Di thành, mang theo mười mấy vạn quân thổ tộc Hồng Di mưu phản.
Tân quân đoàn xuất động, vận dụng súng ống, hoả pháo, trong ngắn ngủi mấy ngày, giết sạch những quân đội mưu phản này.
Trận chiến này, chấn nhiếp võ sĩ Hắc Viêm trước nay chưa từng có.
Ngay sau đó, Vân Trung Hạc tuyên bố Hắc Viêm đế quốc và Tân Đại Viêm đế quốc chính thức kết minh, cùng trấn thủ thuộc địa thứ ba.
Sau đó, oanh oanh liệt liệt bắt đầu càn quét.
Hai nhánh quân đội tiến hành đả kích hủy diệt phản quân thổ dân ở thuộc địa thứ ba.
Sau đó, thuộc địa thứ ba cùng Tân Đại Viêm đế quốc bắt đầu thông tàu thuyền, khôi phục qua lại.
Thuộc địa thứ ba toàn diện khôi phục sinh sản, cung cấp đủ loại vật tư cho đế quốc, cùng lúc đó, thành thị hoàn toàn mới cũng bắt đầu đột ngột từ mặt đất mọc lên.
. . .
Mấy tháng sau!
Một vị Nguyên soái Hắc Viêm đế quốc từ Hắc Long Tháp thí luyện đi ra, đồng thời bắt đầu mưu phản, tự lập làm hoàng đế Hắc Viêm đế quốc, hạ lệnh Tỉnh Trung Nguyệt là phản đồ Hắc Viêm đế quốc, tuyên bố Vân Trung Hạc là ngụy hoàng đế, đồng thời khai chiến toàn diện với Tân Đại Viêm đế quốc.
Nhận được tin tức, Vân Trung Hạc không chút do dự.
Trực tiếp hạ lệnh Tỉnh Trung Nguyệt thân vương, Cơ Diễm quân đoàn trưởng, suất lĩnh 80.000 liên quân, đổ bộ Hắc Viêm đế quốc, tiến hành bình định.
Trận đại chiến này, kéo dài mấy tháng.
Liên quân dùng không đến thời gian nửa tháng, trực tiếp công phá Hắc Long thành.
Mấy vạn phản quân thoát khỏi Hắc Long thành, trốn đến chỗ nguyền rủa.
Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương suất lĩnh Hắc Viêm Võ Sĩ đoàn trang bị súng pháo hoàn toàn mới, tiến vào chỗ nguyền rủa bình định truy sát.
Phản quân lại thoát chỗ nguyền rủa, trốn vào trong khu rừng rậm nguyên thuỷ.
Đế quốc phái ra phi thuyền, trên không trung điều tra định vị.
Sau đó, liên quân giết vào trong rừng rậm nguyên thủy.
Trận bình định này, đánh phi thường vất vả, thương vong thảm trọng.
80.000 liên quân, thương vong 30.000.
Nhưng đáng giá, đầu tiên Hắc Viêm Võ Sĩ đoàn cùng tân quân đoàn đế quốc dần dần hóa thù thành bạn, đồng thời bắt đầu hợp tác, bắt đầu dung hợp.
Thứ đến, quân đoàn đế quốc, hệ thống tân quân sự đạt được thực chiến chân chính, đây là quý báu nhất.
Phản loạn bên này còn chưa lắng lại, lại có một nguyên soái Hắc Viêm đế quốc khác thành công từ Hắc Long Tháp xuất quan, lại dẫn đầu bộ hạ cũ, khởi binh mưu phản.
Hắc Viêm đế quốc, khói lửa nổi lên bốn phía.
Đế quốc lại phái ra một chi năm vạn quân đến đây bình định, thống soái chính là lão hữu Vân Trung Hạc, bây giờ là trung tướng Cơ Sưởng.
"Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, lão huynh." Vân Trung Hạc tiến lên ôm.
"Bái kiến bệ hạ." Cơ Sưởng quỳ một chân xuống.
Vân Trung Hạc nói: "Cơ Sưởng huynh, lần này bình định, luyện binh làm chủ."
"Vâng, bệ hạ."
Sau đó, trận bình định thứ hai, oanh oanh liệt liệt bạo phát.
. . .
Cứ như vậy, Hắc Viêm đế quốc liên tiếp nổi lên phản loạn.
Mà quân đoàn Tân Đại Viêm đế quốc liên tục không ngừng tiến vào Hắc Viêm đế quốc.
Trên cơ bản bảo đảm mỗi một chi quân đoàn kiểu mới, đều có thể thay phiên đến bình định.
Xui xẻo à, rốt cuộc ngươi đến bình định, hay là đến đánh quái thăng cấp vậy?
Hết thảy tất cả, cũng là vì đông chinh!
Đông chinh, đông chinh!
Thời gian như nước, tuế nguyệt như thoi đưa, thời gian lại qua hai năm.
. . .