Chương 21: Mau vào bát của sư phụ. 2
Quả nhiên, khi Lâm Phong trong lòng đếm đến "mười", sau lưng truyền đến thanh âm của lão thôn trưởng: "Tiên trưởng còn xin dừng bước!"
"Ổn thỏa đến rất." Lâm Phong âm thầm cười trong lòng, sắc mặt không thay đổi, xoay người cũng không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn lão thôn trưởng.
Lão nhân gia rõ ràng đã hạ quyết tâm, nắm tay nhóc tỳ đi tới, khiêm tốn nhưng trịnh trọng nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ gặp nhiều tai nạn, có thể được tiên trưởng ưu ái là tạo hóa của nó, kính xin tiên trưởng rủ lòng thương, nhận lấy đứa nhỏ này."
Lâm Phong biết lúc này phải thể hiện mình rộng lượng, vì vậy cũng không nắm chặt, chỉ bình tĩnh nói: "Chưa nói tới ưu ái, có thể kéo dài duyên phận thầy trò kiếp trước, bổn tọa cũng rất vui mừng, nhưng có nguyện ý quay về môn hạ của bổn tọa hay không, còn phải để đứa nhỏ này tự mình quyết định chủ ý."
Lão thôn trưởng trầm ngâm một chút, sau đó nói với mọi người chung quanh: "Mọi người giải tán đi, mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện lớn, trong nhà đều hỗn loạn, hãy trở về trước đi."
Các thôn dân tuy kỳ quái, nhưng trưởng thôn đã lên tiếng, thế là cũng lần lượt tản đi, trước khi đi lại ngàn ân vạn tạ đối với Lâm Phong.
Một lát sau, trong sân chỉ còn lại ba người Lâm Phong, lão thôn trưởng và nhóc tỳ, lão thôn trưởng khom người nói: "Tiểu lão nhân có chút ẩn tình, tiên nhân xin hãy vào trong nói chuyện."
Lâm Phong không mấy để ý gật đầu một cái, ba người cùng nhau tiến vào nhà đá ngồi xuống, lão thôn trưởng trìu mến nhìn nhóc tỳ: "Nhóc tỳ, ngươi có nguyện ý bái vị tiên trưởng này làm sư phụ không?"
Đôi mắt đen láy to tròn của nhóc tỳ sáng lên, nhìn Lâm Phong: "Có thể học được bản lĩnh lớn như tiên trưởng sao?"
Lâm Phong mỉm cười: "Còn lớn hơn thế nữa cũng đều có."
Nhóc tỳ lập tức gật đầu lia lịa, vẻ mặt mong chờ: "A, ta nguyện ý, ta nguyện ý."
Lâm Phong thu hồi nụ cười, chầm chậm nói: "Nhưng mà, nếu ngươi bái ta làm thầy, thì phải theo vi sư rời khỏi thôn, vi sư sẽ không ở đây lâu."
Nhóc tỳ nghe thấy thế thì lập tức do dự, đôi mắt trông mong nhìn Lâm Phong rồi lại nhìn về phía lão thôn trưởng.
Lão thôn trưởng ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Nhóc tỳ, không phải cháu luôn hỏi cha mẹ đi đâu sao?"
Nhóc tỳ chớp chớp mắt, nói: "Trong đầu cháu có chút ấn tượng, nhưng mà nghĩ mãi cũng không ra, ông nội rốt cuộc cũng chịu nói cho cháu nghe rồi sao?"
Lão thôn trưởng gật gật đầu, lại nhìn về phía Lâm Phong: "Bẩm tiên trưởng, đứa nhỏ này... Thân thế của hắn rất bất phàm, ngày sau e rằng sẽ mang đến phiền toái cho ngài, hắn... Hắn xuất thân từ hoàng thất Đại Tần hoàng triều, lại còn có liên quan đến thị tộc Vu thị của Đại Tần triều."
Lâm Phong trong lòng hơi giật mình, hoàng triều của Thiên Nguyên đại thế giới này không giống với các triều đại trong lịch sử trên Địa Cầu, những kẻ có thể đăng cơ làm hoàng đế thống trị một quốc gia, đều là những tu chân giả cường đại.
Cái gọi là hoàng thất của hoàng triều, chẳng khác nào một gia tộc tu chân giả cực kỳ hùng mạnh, đủ sức chống lại các đại tông môn.
Lâm Phong biết lão nhân gia đang thăm dò lần cuối, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ tiểu bất điểm này làm đồ đệ.
Nói đùa, ở trước mặt loại nhân vật cấp bậc chân mệnh thiên tử như tiểu bất điểm, mặc kệ ngươi là tông môn vạn năm hay là hoàng triều ngàn năm, đều chỉ có phần làm bối cảnh, đá kê chân, con đường tuy có lẽ quanh co, nhưng tiền đồ chú định quang minh.
Huống chi, lui một bước mà nói, nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống Siêu Cấp Tổ Sư mà Lâm Phong này có là muốn thành lập tông môn đệ nhất trong lịch sử, muốn hoàn thành nhiệm vụ này, tất nhiên sẽ phát sinh va chạm với thế lực lớn hiện có trên thế giới.
Ánh mắt Lâm Phong trở nên nghiêm túc hơn một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng không nói gì.
Sắc mặt hắn thay đổi đã nói rõ ràng cho lão thôn trưởng, hắn biết phân lượng của đối thủ, nhưng thành trúc trong ngực, cũng không e ngại.
Quả nhiên, lão thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Là lão hủ không có kiến thức, tiên trưởng chớ trách." Nói rồi thở dài, nhìn về phía nhóc tỳ: "Đứa nhỏ này, xuất thân cao quý không thể tả, thế nhưng lại nhiều tai nhiều nạn..."
Nhóc tỳ tự nhiên có đại danh, nó vốn tên là Thạch Thiên Hạo, xuất thân từ hoàng tộc một nhánh của Đại Tần hoàng triều, tuy không phải là hoàng thất chính thống, nhưng cũng cao quý khôn kể.
Tổ phụ, phụ thân của Thạch Thiên Hạo đều là những đại tu sĩ cảnh giới cực cao, Thạch Thiên Hạo lại càng phi phàm, trời sinh đã là Trúc Cơ kỳ, vừa mới chào đời thì đã vượt qua ngưỡng cửa mà chúng sinh khổ cực cả một đời cũng chưa chắc có thể bước qua.
Võ giả phàm nhân dẫn khí nhập thể, là tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu sĩ Luyện Khí kỳ kiến tạo đạo cơ, thì thăng cấp thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ.