Chương 2:
Chu Cường nổi tiếng là một kẻ vũ phu tàn bạo.
Khi mang thai Chu Cường, bác sĩ đã khuyên can bố mẹ hắn, nhưng họ không những không nghe mà còn chỉ trích bác sĩ ghen tị vì họ có con trai.
Trước đó, Chu Cường đã có một người vợ cũ, đang mang thai sáu tháng thì bị hắn đánh đập đến sảy thai.
Bố mẹ hắn từ đầu đến cuối không hề ngăn cản, khiến người vợ cũ đau lòng bỏ đi.
Sau khi ly hôn, Chu Cường chìm đắm trong rượu chè cờ bạc. Mỗi khi say xỉn hoặc thua bạc, hắn về nhà lại đánh đập bố mẹ.
Một người như vậy, sao tôi có thể nghĩ đến việc kết hôn với hắn?
Chỉ là thấy hai người già tuổi đã cao còn bị con trai bạo hành thật đáng thương, nên tôi mới cố gắng giúp đỡ họ.
Không ngờ lại đổi lấy cái chết thảm khốc.
Vậy nên, khi đối diện với việc hai ông bà quen tay lấy đồ, tôi đã trực tiếp từ chối.
Vì chuyện tiền thuốc, chủ nhà đã mấy ngày không tìm tôi.
Tôi cũng được rảnh rang.
Buổi tối, tôi trực ở bệnh viện.
Vừa rảnh tay thì thấy tin nhắn trong nhóm chat của khu dân cư.
"Chu Cường lại đánh bố mẹ rồi, nghe tiếng mà rợn người."
"Nói đi cũng phải nói lại, hai ông bà cũng đáng đời, Chu Cường thành ra như vậy chẳng phải do họ nuông chiều quá sao."
"Mai còn phải đi làm, thế này làm sao mà ngủ được?"
Mọi người người một câu tôi một lời oán thán.
Cái nhóm này vốn dùng để than phiền về nhà chủ, nên không có ai là người nhà họ cả.
"Bảo bác sĩ Lưu báo cảnh sát đi, cô ấy chắc chắn không thể trơ mắt nhìn hai ông bà bị đánh."
"Đúng đó, bác sĩ Lưu, cô mau báo cảnh sát đi, chứ cứ ồn ào thế này cũng chẳng ra gì."
Thấy những lời lẽ đạo đức giả trong nhóm, tôi chỉ cười lạnh.
Bọn họ biết tôi đã bị Chu Cường cảnh cáo, nên tự mình không dám báo cảnh sát lại xúi giục tôi?
"Mọi người cũng biết rồi đấy, trước đây báo cảnh sát cũng có ích gì đâu, thật sự là lực bất tòng tâm. Mọi người nhẫn nhịn chút đi, mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm thôi."
Tôi sẽ không giúp báo cảnh sát đâu.
"Ôi, bác sĩ Lưu, sao cô lại như vậy chứ, trước đây cô toàn là người đứng ra giúp họ mà."
Vẫn có người không cam tâm.
Tôi trực tiếp khóa màn hình, nhét điện thoại vào túi.
Dù sao cũng không làm phiền được tôi.
Sáng sớm hôm sau tan làm về đến khu dân cư, hàng xóm ai nấy mắt thâm quầng, ngáp ngắn ngáp dài đi làm.
Còn không quên trách móc tôi: "Bác sĩ Lưu, tối qua sao cô không báo cảnh sát! Làm chúng tôi cả đêm không ngủ được."
"Mọi người không có điện thoại à?"
"Chẳng phải cô thích giúp họ sao, lần này sao lại không giúp nữa." Người bị tôi nói khẽ lẩm bẩm.
Tôi không thèm để ý đến họ, vừa lên lầu, ngẩng đầu lên đã chạm phải nụ cười âm hiểm của Chu Cường.
"Sao, không báo cảnh sát nữa à?"
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác đau đớn khi bị hắn lăng trì ở kiếp trước vẫn còn rõ mồn một.
"Tôi không biết anh đang nói gì." Mặt ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, tôi lướt qua bên cạnh hắn.
Nhưng cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo vẫn dõi theo sau lưng tôi.