Chương 3:
Tưởng đâu trải qua chuyện lần trước sẽ không còn ai bảo tôi báo cảnh sát nữa.
Ai ngờ vừa hết ca trực, kiểm tra phòng xong, trong nhóm lại có người bảo tôi báo cảnh sát.
"Bác sĩ Lưu, trên lầu lại đánh nhau rồi. Không báo cảnh sát thì hai ông bà già bị đánh chết mất."
Tôi cười lạnh, trả lời thẳng:
"Không rảnh, muốn báo thì tự đi mà báo."
Tôi không thèm để ý đến chuyện trong nhóm nữa.
Không lâu sau, điện thoại báo chuông cảnh báo từ camera giám sát ở nhà.
Sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm là lắp camera giám sát ở nhà.
Tôi cau mày mở điện thoại, trong camera, Chu Cường đã vào nhà tôi.
Hắn ta đi thẳng vào phòng tôi.
Hắn lục lọi lung tung trong phòng tôi, cầm quần áo lót của tôi lên ngửi, không những thế, còn tự sướng với đống quần áo đó...
Tôi ghê tởm đến mức suýt nôn khan hai tiếng, nhìn lại điện thoại thì không thấy người đâu nữa.
Chẳng lẽ hắn đã đi rồi?
Giây tiếp theo, trên màn hình đột nhiên xuất hiện khuôn mặt to lớn của Chu Cường, hắn cười một cách âm hiểm.
"Bác sĩ Lưu, xin chào."
Hắn ta cười nham hiểm chào tôi.
Tôi giật mình suýt đánh rơi điện thoại.
Chu Cường dễ dàng vào nhà tôi như vậy, chuyện chuyển nhà chỉ có thể nhanh chứ không thể chậm trễ.
Bạn thân nói đã xem giúp tôi một căn nhà, vừa tan ca đêm tôi liền chạy đến ký hợp đồng thuê nhà.
Tôi ngủ luôn tại căn nhà mới thuê.
Kiếp này sau khi sống lại, cả ngày thấp thỏm lo âu, tinh thần căng thẳng cao độ, chưa bao giờ được ngủ một giấc ngon lành.
Hôm nay, cuối cùng tôi cũng ngủ được một giấc an ổn nhất từ trước đến nay, không còn phải lo lắng sợ hãi nữa.
Tỉnh dậy, tôi cứ nghĩ sẽ không phải quay lại khu chung cư đó nữa, nhưng lại phát hiện giấy tờ nhập học ở bệnh viện và một loạt giấy tờ quan trọng đều ở nhà.
Tôi vừa lấy xong đồ quan trọng chuẩn bị rời đi, vừa mở cửa ra, hai ông bà chủ nhà đã đứng ở đó.
"Bác sĩ Lưu, dạo này không thấy cháu đâu, cứ tưởng cháu đang trốn chúng tôi đấy chứ." Hai ông bà nhìn tôi với vẻ đáng thương.
"Bác sĩ Lưu, có thể băng bó lại cho chúng tôi được không? Chắc cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu nhỉ?" Mặt mũi hai ông bà bầm tím.
Chắc là sợ tốn tiền đi bệnh viện nên chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương không đáng kể trên tay bảo tôi băng bó.
Nếu không đi bệnh viện, vết thương sợ là sắp lành rồi.
"Bác sĩ Lưu, chúng tôi biết cháu là người tốt, giúp chúng tôi với. Hôm qua thằng Cường say rượu về lại đánh chúng tôi, cuộc sống này khổ quá..."
Tôi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như đang xem kịch hay, nghe họ kể Chu Cường đối xử tệ bạc với họ như thế nào.
Kiếp trước mỗi lần nghe xong tôi hận không thể lập tức ra mặt đòi công bằng cho hai ông bà.
Nhưng kiếp này, tôi chỉ có một câu, đó là tự làm tự chịu.
Thấy họ nói gần xong, tôi giả vờ nghe điện thoại, vừa nghe điện thoại vừa nói với họ: "Ông bà chủ nhà ơi, bệnh viện có ca cấp cứu, cháu đi trước ạ."
"Có mỗi tí thuốc bôi cũng không chịu, đáng đời nghèo, cả đời chỉ là thằng làm thuê. Cả đời cũng không mua nổi nhà!"
Họ chửi rủa tôi sau lưng.
Về đến bệnh viện, trong nhóm lại có người nhắn tin, lần này lại trực tiếp nói về tôi.
"Bác sĩ Lưu, trước đây cô không giúp ông bà kia báo cảnh sát thì thôi đi, hôm nay sao đến băng bó vết thương cho chủ nhà cũng không chịu, cô sao mà lạnh lùng vậy?"
"Đúng đó, họ lớn tuổi như vậy bị con trai đánh đã đáng thương lắm rồi, cô còn không giúp họ."
"Bác sĩ Lưu bây giờ trở nên vô tình như vậy, cô không sợ không gả được vào nhà họ Chu à?"
Những người đứng trên đỉnh cao đạo đức này cũng thật đáng ghê tởm.
"Không phân biệt được nặng nhẹ gấp gáp à? Mạng người khác quan trọng hay vết thương của họ quan trọng?"
Chắc là hai ông bà chủ nhà lại đi khắp khu chung cư nói xấu tôi, nên đám người này mới rảnh rỗi mà lên mạng đạo đức giả với tôi.
"Có công đánh chữ thì sao không tự đi băng bó vết thương đi, thử xem như vậy có gả được không?"
Tôi không quen chiều bọn họ, trực tiếp đáp trả.
Đám người này không chỉ giỏi đạo đức giả, mà còn ác ý suy đoán người khác.
Biết rõ Chu Cường là người như thế nào, lại cho rằng việc tôi tốt với hai ông bà già là vì nhắm vào Chu Cường.
Vẫn chưa hết giận, tôi lại đáp: "Chỉ sợ cô gả vào rồi cũng không có cái mạng mà sống."