Chương 16: Hai Mươi Ngàn Tệ
- Giá tiền này...
Tô Bình nhìn thấy giá bán ở trên, hơi kinh ngạc.
Phía trên này mỗi một loại lương thực thấp nhất cũng bán hơn một trăm tệ, trao đổi thành điểm năng lượng thì thấp nhất cũng là 1 điểm năng lượng!
Mà trong đó còn có mấy loại định giá ba bốn trăm tệ, hoặc bảy tám trăm tệ, đều có thể bán ra mấy điểm năng lượng!
Mà cậu đi vị diện bồi dưỡng một chuyến chỉ cần bỏ ra 1 điểm năng lượng làm phí truyền tống!
Như thế tính ra, chuyến này cậu thu thập có thể nói là lời hơn gấp hơn trăm lần!
Có điều...
Nghĩ đến trải nghiệm cảm giác tử vong ba mươi lần, Tô Bình liền cảm thấy không vui vẻ chút nào.
Nếu như không có ba mươi lần tử vong miễn phí, cậu căn bản không cơ hội thu thập được nhiều lương thực như vậy.
- Tính tổng ra, đi vị diện bồi dưỡng thu thập lương thực vẫn xem như là một cuộc mua bán rất có lời, coi như không được miễn phí tử vong, về sau tự mình mua sắm, ba mươi lần cũng chỉ cần ba điểm năng lượng mà thôi, đủ để kiếm về, chỉ là có một vài kiểu tử vong thực sự quá ác tâm...
Tô Bình lắc đầu, trong nháy mắt mất mạng cậu cũng không sợ, liền sợ bị hành hạ chậm rãi chết.
- Nham Chu Quả, một hạt chính là 130 tệ, một chùm ít nhất cũng phải có hai ba mươi hạt chứ?
Tô Bình còn nhớ rõ khi đó thu hoạch Nham Chu Quả, cậu nhìn xem số lượng, quả nhiên cùng cậu nhắm chừng không sai biệt lắm, 34 hạt!
Nếu như bán ra ngoài, chí ít có 40 điểm năng lượng!
Riêng là một gốc Nham Chu Quả với cậu đã xem như thu hoạch lớn rồi.
- Hả? Đây là...giá một viên?
Bỗng nhiên, Tô Bình nhìn thấy bên cạnh có một chậu hoa lẻ loi, bên trong là một cây thực vật non hình dáng kỳ lạ, phía trên có bảy mảnh lá cây màu sắc khác nhau.
- Thất Thải Phật Tâm Diệp, giá bán 20820 tệ, một viên...
Tô Bình còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, cẩn thận đếm lại một lần mới phát hiện không sai, lại là hai vạn?
Sau khi chấn kinh, bỗng nhiên Tô Bình nghĩ vậy hiệu quả của thứ này, đây không phải phổ thông lương thực, mà là bảo vật linh thảo được xưng là có thể khai linh!
- Nó có thể dắt linh trí sủng thú, để ngộ tính của sủng thú tăng lên rất nhiều!
Ngộ tính đối sủng thú mà nói là cực kỳ trọng yếu!
Có ngộ tính cao, sủng thú có thể tuỳ tiện lĩnh ngộ được năng lực cường đại, đồng thời trong lúc chiến đấu cũng có thể tuỳ tiện hiểu được ý nghĩ của chủ nhân.
Ngoài ra, một khi sủng thú tiến cấp hoặc là tiến hóa, ngộ tính cao thì việc đột phá sẽ trở nên dễ dàng hơn so với sủng thú bình thường!
Nhất là khi gặp được đồng tộc, sủng thú có ngộ tính cao hơn thường thường là vương giả đứng đầu, có thể tuỳ tiện đánh bại đồng loại, bởi vì nó lĩnh ngộ năng lực, kỹ nghệ chiến đấu, đều vượt xa đồng tộc!
Đơn giản mà nói, vật này là có thể làm cho sủng thú trưởng thành xưng bá trong đồng tộc!
Tô Bình lờ mờ còn nhớ rõ, hình như vật này đào được ở bên cạnh cái ao, quá trình thu hoạch cũng không hung hiểm, còn nhẹ nhõm đến ngoài ý muốn, lúc ấy cũng không nhìn nhiều, chỉ biết là vật này có thể ăn liền thu, không nghĩ tới lại trong số lương thực thu hoạch được, nó lại cực kỳ trân quý!
- Hơn 20 ngàn tệ...nếu mà bán đi thì là 200 điểm năng lượng?
Tô Bình ước chừng quy đổi, lập tức tâm huyết sôi trào, riêng một viên Thất Thải Phật Tâm Diệp đã giải quyết việc mua sắm Giác Tỉnh Dịch, hơn nữa con thừa rất nhiều!
Tô Bình rất là kích động, đột nhiên cảm giác được chết nhiều thêm mấy lần cũng không phải vấn đề quá lớn.
Rất nhanh, Tô Bình bình phục tâm tình lại, cậu lập tức hỏi hệ thống:
- Có phải chúng ta định giá quá thấp rồi hay không? Nếu thứ này là cho sủng thú cao cấp dùng, mang đến hiệu quả không chỉ đáng giá 20 ngàn tệ chứ?
Tô Bình có thể khẳng định nếu như thứ này có thể dẫn dắt đến một sủng thú cao cấp, để nó lĩnh ngộ ra năng lực hiếm có, vậy coi như là đằng sau lại thêm con số không cũng tính là giá rẻ rồi, cũng là mình vận cứt chó mới nhặt được, người bình thường muốn mua còn chưa hẳn có bán đâu!
"Kí chủ không có quyền thương thảo vấn đề giá cả."
Hệ thống lạnh lùng nói:
"Thất Thải Phật Tâm Diệp cũng không phải là thức ăn đề cao ngộ tính tốt nhất, chỉ là linh thảo bình thường, hiệu quả cao nhất cũng vẻn vẹn hữu hiệu đối với sủng thú cấp 9, giá bán 300 năng lượng, hợp lý!"
Tô Bình suýt nữa hộc máu:
- Có thể hữu hiệu đối với sủng thú cấp 9 đã là rất nghịch thiên rồi được không, lại hướng lên trên chính là Vương Thú, toàn bộ lục địa cũng không có bao nhiêu, cậu còn muốn như thế nào!
“Không cần nói nữa, nếu không, trừng phạt trải nghiệm cảm giác đau!”
Hệ thống dứt khoát nói, thanh âm cũng càng lạnh thêm mấy phần.
Tô Bình một mặt bi phẫn, cái này hoàn toàn là không nói đạo lý!
Cuối cùng, Tô Bình vẫn là chỉ có thể ngoan ngoan thỏa hiệp, cậu một bên tiếc nuối, một bên kiểm tra lương thực còn dư lại, chờ tính toán xong tổng cộng giá bán, tâm tình của cậu dễ chịu hơn nhiều.
- Hiện tại lương thực đã vào chỗ, chỉ chờ bán đi!
Tô Bình thở phào một cái, kéo cửa cuốn lên, ánh mặt trời loá mắt chiếu tới.
Lần này cậu đi vị diện bồi dưỡng mất hơn nửa ngày trời, nhưng ở nơi này chỉ mới trôi qua không đến một giờ.
Trở lại trong cửa hàng, Tô Bình ngồi ở phía sau quầy một bên dùng máy tính điều tra tư liệu sủng thú trong Liên Bang, tăng tốc thích ứng thế giới này, một bên chờ đợi khách tới cửa.
Cũng không lâu lắm, liền có khách tới cửa rồi.
- Ông chủ, đến một túi thức ăn cho Bạo Diễm Khuyển.
Tiến vào một một thanh niên ăn mặc bình thường, một bên vừa chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tô Bình thu hồi ánh mắt từ trên máy vi tính, quay người nhìn trên kệ hàng một lần, rốt cuộc tìm được một lương thực dành cho sủng thú cấp thấp cho họ nhà chó, nói:
- Này, đây là Tam Diệp Viêm Thảo, vừa lúc thích hợp cho sủng thú họ nhà chó thuộc hệ hỏa, giá bán 380 tệ.
- Được rồi.
Thanh niên vô ý thức đáp ứng, vừa định trả tiền thì lập tức kinh ngạc ngẩng đầu:
- Bao nhiêu?
- 380 tệ.
Tô Bình khẽ nhíu mày, giải thích nói:
- Thứ này có thể tăng cường nồng độ nguyên tố hoả diễm trong cơ thể sủng thú, hơn nữa nếu dùng lâu dài cũng có xác suất nhất định để sủng thú cấp thấp hệ hỏa lột xác, tiến hóa thành sủng thú cao hơn.
- Nồng độ nguyên tố? Tiến hóa?
Thanh niên này vô cùng kích động, ánh mắt cậu ta quét về phía quầy hàng phía sau lưng Tô Bình, khi thấy giá cả của đông đảo lương thực, lập tức trợn mắt hốc mồm, nhất là nhìn thấy giá bán 20 ngàn tệ Thất Thải Phật Tâm Diệp, cậu lập tức không nói hai lời, trực tiếp quay đầu bước đi.
- Tôi khinh, thế mà vào nhầm hắc điếm, bán cẩu lương còn muốn tiến hóa, thật sự là cái gì cũng bịa ra được.
Nhìn đối phương hùng hùng hổ hổ rời đi, sắc mặt Tô Bình tỏ ra lạnh lẽo, có hơi phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Từ giá cả lương thực mà nói thì xác thật là đắt, nhưng hàng lại càng thêm đáng giá, chẳng những không có hố người, ngược lại cậu thấy giá như vậy đã là rất thấp, coi như bán đổ bán tháo!
Xuất sư bất lợi, nhưng Tô Bình cũng không nhụt chí, chỉ cần đồ tốt, kiểu gì cũng sẽ bán được, là vàng tất nhiên không sợ lửa!
- Ông chủ, chỗ này có bán sủng thực cho chim không?
Tới gần giữa trưa, ngoài cửa lần nữa nghênh đón một người khách.