Chương 17: Tiền Nhập Sổ
Tô Bình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một ông lão mặc tang phục bước vào cửa, bên người có một con chim cao cỡ nửa người.
Toàn thân con chim này có màu lông đỏ sẫm, hơi giống đà điểu, cái đầu nhỏ đang rủ xuống, có vẻ như không có tinh thần.
Trong nháy mắt khi Tô Bình nhìn thấy con chim thú này, trong lòng hơi động.
- Ông chủ, ở đây có thức ăn đặc biệt dành cho sủng thú hay không, nhất là loại có hương vị nồng?
Phạm Thượng Đức nhìn thấy Tô Bình ở sau quầy, tiến lên hỏi.
- Sủng thực vị nồng?
Tô Bình vô cùng kinh ngạc, lại thấy bộ dáng uể oải của con chim này, thoải mái nói:
- Có phải gần đây nó không thích ăn uống?
Phạm Thượng Đức gật gật đầu, có chút buồn bực nói:
- Bắt đầu từ mấy ngày trước nó không chịu ăn gì cả, tôi cũng không biết tại sao, đưa đi bác sĩ cũng không chẩn đoán ra nguyên nhân.
Tô Bình tỏ vẻ hiểu rõ, cậu quay người lấy một bình Nham Chu Quả từ phía sau quầy:
- Hẳn là nó sẽ thích thứ này.
- Ồ?
Phạm Thượng Đức nhìn thấy Tô Bình tự tin như vậy, cầm lấy Nham Chu Quả nhìn qua, ngưng mắt nói:
- Đây là loại sủng thực gì, dường như chưa từng nghe qua.
Tô Bình cũng không biết nên giải thích như thế nào, dù sao cậu cũng không thể nói cho đối phương vật này lấy được từ vị diện bồi dưỡng của hệ thống, rất có khả năng nó là thứ tồn tại từ thời thượng cổ.
Có điều, mặc kệ như thế nào, cậu vẫn tin tưởng phán đoán của hệ thống.
- Ông có thể cho nó nếm thử xem.
Tô Bình nói.
Phạm Thượng Đức cũng có nhiều nghiên cứu đối với sủng thực của chim, lại không nhận ra đây thứ gì, nhưng nghĩ đến cửa hàng sủng thú này của Tô Bình là chính quy, hẳn là sẽ không buôn bán đồ ăn bậy, lão vặn nắp bình ra, từ bên trong nhẹ nhàng đổ ra hai hạt.
Ngay khi lão vừa mở nắp bình ra, con hỏa điểu kia còn đang cúi đầu, bỗng nhiên lông vũ trên đỉnh đầu khẽ động, nó lập tức ngẩng đầu đến, vẻ uể oải lập tức biến mất, đôi mắt phát sáng chăm chú nhìn hai hạt Nham Chu Quả trong tay Phạm Thượng Đức.
- Hả?
Nhìn thấy phản ứng của sủng thú, Phạm Thượng Đức hơi sững sờ, cũng cảm thấy đáng tin, đưa tay ra, hai hạt Nham Chu Quả đưa đến bên miệng nó.
Hỏa điểu nhanh chóng mổ xuống, vừa ăn xong, nó liền phát ra tiếng kêu vui sướng, đôi cánh nhỏ vui mừng đập, ánh mắt lập tức chuyển tới bình trái cây trên quầy, toả ra hào quang nóng bỏng.
Phạm Thượng Đức ngẩn người, có hơi giật mình, đứa nhỏ này đã không chịu ăn mấy ngày nay, tại sao bây giờ lại hưng phấn muốn ăn như vậy, còn ngại không đủ?
Đã có hiệu quả, Phạm Thượng Đức cũng không nghĩ nhiều rồi, lập tức quay sang Tô Bình nói:
- Ông chủ, đây là sủng thực gì, trước cho tôi mấy bình.
Tô Bình nhìn thấy bộ dáng thèm nhỏ dãi của hỏa điểu, tựa như sắp nhịn không được muốn chủ động nhào tới, cậu không biểu cảm nắm chặt cái bình chuyển lên trước mặt mình, nói:
- Đây là Nham Chu Quả, đồ ăn yêu thích nhất của Xích Chu Điểu, trong cửa hàng cũng chỉ còn một bình thôi, một hạt 130 tệ, trong này có 34 hạt, ông muốn mua hết sao?
A, một bình 130 tệ...
Phạm Thượng Đức ngẫm lại, cảm thấy giá tiền này coi như phù hợp, sau một khắc bỗng nhiên sửng sốt:
- Một hạt?
Tô Bình gật đầu:
- Một hạt!
Phạm Thượng Đức ngẩn người, cùng Tô Bình bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm túc của Tô Bình, mới xác định lỗ tai mình không có nghe lầm.
Lúc này, ánh mắt lão cũng liếc nhìn các thương phẩm trên quầy phía sau lưng Tô Bình, khi nhìn thấy yết giá liền có hơi giật mình, không nghĩ tới kẻ có tiền cũng không phải chỉ có bản thân lão, ở đây cũng có nhiều rất nhiều kẻ có tiền nữa!
Như thế xem ra, cũng là không phải đối phương tạm thời cố ý tăng giá làm thịt mình.
- Chẳng lẽ những sủng thực này của cậu có gì đặc thù?
Phạm Thượng Đức rất nhanh liền khôi phục trấn tĩnh, hiếu kỳ hỏi.
Tô Bình nhìn thấy bộ dáng ung dung của đối phương, hơi kinh ngạc, nói như thật:
- Những sủng thực này đều có hiệu quả khác biệt, nhưng đại đa số đều có hiệu quả trợ giúp tăng cường thực lực của sủng thú, còn có một số có lợi ích khác, không chỉ đơn giản là sủng thực, tuyệt đối đáng giá.
Có trợ giúp tăng tiến thực lực?
Phạm Thượng Đức tỏ vẻ hứng thú, chỉ về phía Thất Thải Phật Tâm Diệp có giá cả đắt nhất trong này nói:
- Thứ này giá bán 20 ngàn tệ, diệu dụng như thế nào?
- Thứ này có thể đề cao ngộ tính của sủng thú.
Tô Bình nói ra.
- Tăng ngộ tính?
Phạm Thượng Đức ngơ ngác một chút, ánh mắt có chút chớp động, rất nhanh liền thu hồi lại, quay sang nhìn Tô Bình nói:
- Nham Chu Quả này, trước tiên cho ta mười hạt đi, nếu như ăn tốt thì lại đến.
Tô Bình hơi kinh ngạc, hạ đơn rồi?
Nói như vậy...cậu kiếm ra tiền?
Dường như cậu nhìn thấy điểm năng lượng đang ngoắc tay với mình, tâm tình Tô Bình có chút gợn sóng, nhưng vẻ mặt lại mười phần bình tĩnh, cậu nhanh chóng tính toán một chút, nói:
- 10 hạt giá tiền là 1300 tệ, Xích Chu Điểu của quý khách vừa ăn hai hạt, là 260 tệ, tổng cộng là 1560 tệ.
Phạm Thượng Đức khẽ gật đầu, đưa tiền cho Tô Bình, hỏi:
- 10 hạt có thể ăn bao lâu?
Tô Bình nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu như là để nó ăn no mới thôi...thì ăn một lần cũng không đủ, nhưng nếu như muốn tiết kiệm một chút thì có thể trộn Nham Chu Quả vào trong sủng thực khác, bằng này đã đủ cho nó ăn mười ngày rồi.
- y...
Phạm Thượng Đức vốn đang cảm thấy thứ này không phải rất đắt, bây giờ nghe Tô Bình nói này, bỗng nhiên có chút xót của.
Mặc dù lão không thiếu tiền, nhưng là ăn một bữa hết 1500 tệ...
- Cám ơn ông chủ rồi.
Hàn huyên một câu, Phạm Thượng Đức quay người rời khỏi cửa hàng sủng thú, trước khi bước ra cửa, quay đầu nhìn thoáng qua chiêu bài của cửa hàng này—— Tiểu Tinh Nghịch.
...
Đưa tiễn khách nhân xong, Tô Bình lập tức xem xét tài khoản của mình, quả nhiên mới tăng thêm 1560 tệ!
Đổi lại, đây chính là 15.6 điểm năng lượng!
Mà cậu nhận lấy nhiệm vụ thai nghén sủng thú chỉ cần 10 điểm năng lượng là có thể ấp ra một con sủng thú, nói cách khác, cậu đã có năng lực hoàn thành nhiệm vụ!
- Còn tốt lần này lựa chọn vị diện bồi dưỡng không quá hoang vu, nếu như lại chọn một thế giới đã lụi bại, trong đó không có sủng thú cùng thực vật, vậy thì xong đời rồi ...
Tô Bình âm thầm may mắn.
...
...
Hoa viên Bích Lam Hoa.
Nơi này chỉ là một cư xá bình thường, những ngôi nhà bên trong cũng tương đối cũ kỹ, đã có chút niên đại.
Phạm Thượng Đức chắp hai tay sau lưng, tâm tình vô cùng tốt, dẫn Xích Chu Điểu thảnh thơi tự tại tản bộ về trong tiểu khu, ven đường gặp được một số người quen biết cũ mang theo sủng thú hoặc là cùng bạn già tản bộ trong công viên.
- Lão Đức, lại xách theo con chim ngốc đi chơi nha.
- Lão cũng xách theo bạn già đi...
- Bậy bạ, có lão mới “xách” theo bạn già!
- Lão Đức này già mà không đứng đắn, đi thôi đi thôi...
Một đôi vợ chồng già nhanh chóng rời đi.
Cùng người quen biết cũ nói đôi ba câu, Phạm Thượng Đức cười cười, dẫn theo Xích Chu Điểu trở lại trong chung cư mình ở, móc chìa khoá ra, mở cửa.
Đi vào trong thang máy, bấm chọn lên lầu sáu.
Lão ở phòng 601.
Vừa mới mở cửa, Phạm Thượng Đức liền thấy dường như có người vừa vào trong phòng, chứng cứ rõ ràng nhất chính là đôi tất thối lão nhét vào cửa đã không cánh mà bay!
“Có trộm?”
Phạm Thượng Đức không có kinh hoảng, ngược lại mười phần bình tĩnh, ở trước cửa cởi giày mang dép, xoay người đi vào trong phòng khách, lập tức liền trông thấy hai bóng người ngồi ở đấy, ngoài ra từ phòng bếp còn bay ra mùi rau xào.
- Ông nội, ông trở về rồi.
Hai người trẻ tuổi ngồi trên ghế sô pha vội vàng đứng lên.
Trong đó có một cô gái, nhìn thấy Phạm Thượng Đức thì đôi mắt liền sáng lên, hoan hô chạy tới:
- Ông, tụi con chờ ông rất lâu rồi.
Phạm Thượng Đức cười cười, sờ đầu cô gái:
- Hôm nay sao lại rảnh tới chơi.
- Còn không phải là nhớ ông sao.
Cô gái nũng nịu.
- Ha ha, miệng cháu vẫn dẻo vậy.
Phạm Thượng Đức vuốt cái mũi của cô một cái.
Ở cạnh ghế sô pha, một thanh niên vẻ mặt trung thực đang đứng đấy, cười ngây ngô nói:
- Ông nội, không phải nghe nói gần đây Xích Chu Điểu của ông khẩu vị kém, không muốn ăn gì sao? Cháu cho người ở chiến đội mua một ít sủng thực hệ hỏa cho ông, ông xem.