Sủng Thú Sư

Chương 19 Tỷ muội.

Trần U nhìn kỹ mặt thị nữ, đúng là mặt của Trung Châu Công Chúa, không có gì khác biệt với khuôn mặt trong ký ức của hắn.

Trần U không bao giờ nghĩ đến được, vạn vạn khả năng, không ngờ công chúa lại là thị nữ của Trần gia hắn.

Nhìn lại lịch luyện kiếp trước của hắn, sự kinh ngạc của hắn cũng giảm đi, hắn là nam phụ 8.5, Tiên Thạch sát bên Hỏa Thức Thạch còn không mua, Trung Châu Công Chúa sống trong Trần gia thì như có chút hiển nhiên.

Thấy thiếu gia nhìn mình, khuôn mặt biểu hiện một vài biểu cảm, thị nữ cũng không biết thế nào, nàng cúi đầu, e dè hỏi:

"Thưa nhị thiếu gia, không biết nhị thiếu gia nhìn gì ạ?"

Thị nữ biết trên mặt mình có một vết bớt lớn, nàng cũng đã quen với những ánh mắt dè biểu, chán ghét,…nhưng thiếu gia nhìn nàng đều không phải trong số đó.

Trần U thoát ra khỏi những suy nghĩ, nhìn về đoàn trưởng hỏi:

"Lai lịch của thị nữ này thế nào?"

Đoàn trưởng cung kính trả lời:

"Thưa nhị thiếu gia, thị nữ này là cô nhi bị vứt bỏ trên đường, được Trần gia nhận về nuôi, vì vết bớt nên từ khi vào Trần gia năm sáu tuổi đã được phân nhiệm vụ cho Lực Ngưu ăn, đến nay đã làm được gần mười 17 năm."

Trần U hướng về thị nữ, hỏi:

"Ngươi tên gì?"

Thị nữ cúi đầu sâu hơn, cung kính trả lời:

"Thưa thiếu gia, nô tỳ tên là Tiểu Như."

Trần U đi đến gần Tiểu Như, cả người nàng cực kỳ căng thẳng, đoàn trưởng cũng không biết nhị thiếu gia định làm gì.

Chợt Trần U vươn tay ra choàng qua vòng eo của thị nữ, kéo sát vào người mình.

Tiểu Như a nhẹ một tiếng đầu óc chợt trống lỗng.

"Từ nay ngươi sẽ là thiếp thân thị nữ của ta, công việc của ngươi sẽ giao cho người khác làm, nào theo ta về trạch viện."

Tiểu Như bị Trần U ôm eo, cơ thể tự động bước theo những bước chân của hắn, đoàn trưởng đầu cũng ong ong không rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra, xong ông ta chợt tằng hắng một tiếng, xem như không có gì, công việc của Tiểu Như ngày mai sẽ có người đến thay thế.

Tiểu Như đầu óc tỉnh táo lại, đã thấy mình cùng nhị thiếu gia đi trên đường đá nhỏ, không gian xung quanh đầy yên tĩnh.

Tiểu Như nhìn lại mình, quần áo dính đầy cỏ, tóc cũng dính nhiều, nhưng nhị thiếu gia dường như không quan tâm đến chuyện này, vòng tay cứng chắc của hắn ôm chặc lấy eo của nàng như một vọng kìm không cho nàng thoát ra.

Tiểu Như trong đầu toàn là câu hỏi, e dè nhỏ giọng hỏi:

"Vì sao vậy, nhị thiếu gia?"

Nàng biết mình không xinh đẹp, thậm chí là rất xấu, cơ thể thì gầy gò, nhìn lại bản thân chẳng có chút giá trị gì để nhị thiếu gia nhận nàng làm thiếp thân nha hoàn cả.

Trần U bước đi chậm lại, nhìn Tiểu Như nói:

"Vì lúc đầu ta gặp ngươi ta cảm thấy rất quen như đã gặp ở đâu rồi."

Xong giọng hắn chợt trở nên lạnh lùng:

"Nhưng cũng vì ta thích, ngươi hiểu không, ta không cần phải có lý do gì cả, ta thích là được."

Nói rồi hắn đưa tay còn lại xộc vào váy áo của Tiểu Như, xoa bóp thỏ ngọc nhỏ nhắn vì thiếu dinh dưỡng.

Tiểu Như bị tập kích bất ngờ, khuôn mặt chợt đỏ lên, hai tay chợt đưa lên bấu chặt áo của hắn, hơi thở nóng nặng nhọc phả ra.

A a a

Hắn chỉ mới sờ có một chút mà Tiểu Như đã rên nhẹ, hai chân bây giờ khép chặt, ánh mắt không có tiêu cự sau cơn cao triều.

"Mới chỉ vậy mà đã cao triều rồi sao?"

Trần U trong lòng thầm nghĩ.

Đưa tay rút khỏi áo của Tiểu Như, hắn xem như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ôm eo nàng ta về hướng trạch viện.

Nhưng Tiểu Như bây giờ hai chân khép chặt, nhớp nhát ở giữa hai đùi làm cho nàng ta cự kỳ khó chịu, cũng rất ngại ngùng.

Thấy vậy Trần U thở dài, đưa tay bế Tiểu Như như bế công chúa, đi về phía trước.

Tiểu Như hai tay choàng qua cổ nhị thiếu gia, nhìn rõ ràng khuôn mặt anh tuấn kia.

Nghe có vẻ hơi lạ nhưng thiếu gia là người đầu tiên chạm vào người nàng, với khuôn mặt xấu xí này nên cả cơ thể Tiểu Như đều được đánh đồng là dơ bẩn, mang lại điềm xấu.

Đến cả khi Tiểu Như bị bệnh mà người khám cho nàng còn không dám chạm vào tay nàng là đủ hiểu nàng bị xa lánh tới mức độ nào.

Có lẻ trước đó chạm vào cơ thể nàng chỉ là đám ma thú Lực Ngưu vô tri kia thôi.

Nên khi bị thiếu gia chạm vào lần đầu tiên, cả cơ thể Tiểu Như như điện giật, mang lại kích thích rất lớn nên nàng mới nhanh cao trào đến vậy.

Trần U bế Tiểu Như vào trạch viện, đi vào phòng ngủ.

Hắn thả Tiểu Như xuống, đi đến dùng tay đẩy nhẹ Tiểu Cửu đang ngủ ngon.

Bị đánh thức, Tiểu Cửu mơ màng mở mắt, biết chỉ có thiếu gia mới đánh thức mình nên nàng ta lắc lắc đầu cho tỉnh táo.

Tiểu Cửu nhìn thấy trong phòng có thêm một nữ nhân xấu xí đang đứng, cả người dính đầy cỏ rác, rụt rè đứng sau lưng thiếu gia.

"Thiếu gia có gì phân phó ạ?"

Tiểu cửu không vì được sủng mà kiêu, dù tò mò nửa đêm thiếu gia không ôm nàng ngủ mà ra ngoài đem về một thị nữ xấu xí làm gì, nhưng nàng không cần hỏi, cũng không nên hỏi.

Tiểu Như lần đầu nhìn thấy Tiểu Cửu thì trước tiên là hâm mộ nhan sắc của nàng, rồi chợt cảm thấy tự tin về bản thân đồng thời càng thêm không hiểu.

Thị nữ này nhan sắc xinh đẹp, mặc y phục ẩn ẩn hiện hiện liền biết là có mối quan hệ trên mức với nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia đã có tuyệt sắc thị nữ như vậy còn muốn nàng làm gì?

Trần U đi đến cầm lấy bàn tay Tiểu Cửu, sau đó cũng cầm lấy tay Tiểu Như, đặt hai bàn tay lên nhau, nói:

"Tiểu Cửu, đây là Tiểu Như, sau này nàng ta cũng là thiếp thân thị nữ của ta, lớn hơn ngươi ba tuổi, hai người các ngươi đều không có nhân thân, thôi thì xem nhau như tỷ muội, quan tâm chăm sóc ta và lẫn nhau."

"Bây giờ ngươi đưa Tiểu Như đi tắm, cho nàng một bộ y phục thị nữ mới, xong rồi cả hai quay về phòng ngủ."

Hai người đồng thời vâng một tiếng, Tiểu Cửu dẫn Tiểu Như đi ra ngoài.

Trần U ngồi trên giường, trong đầu bắt đầu tính toán lại mọi chuyện.

Tiểu Như là Khổng Cầm Như, đây là điều hắn chắc chắn. Chỉ trong ngày hôm nay hắn đã lấy đi cơ duyên, một là Tiên Thạch, một là phò mã của Trung Châu Hoàng Triều.

Tiên Thạch thì đã nói qua, còn chức Phò Mã của Hoàng Triều sẽ là một lợi thế lớn cho hắn khi đặt chân vào Trung châu. Hơn nữa, nữ nhân tương lai là cường giả Thần cảnh, ai mà không muốn chứ?

Tính cách của Phò Mã ở kiếp trước quá phế vật, ẩn ẩn ảnh hưởng đến Khổng Cầm Như, nên nàng ta ở kiếp trước không có trải qua nhiều cảm xúc khác nhau, khi thăng cấp Thần cảnh lại thiếu đi cái gì đó.

Nếu không phải có sủng thú hệ Tiên bù đắp thì thậm chí sẽ yếu hơn những Thần cảnh khác. Đây là vấn đề mà hắn cảm nhận được khi gặp nàng ta ở trước kia, hắn cũng không chắc nó có đúng hay là không?

Còn một vấn đề nữa là hắn tò mò nhan sắc thật sự của Trung Châu Công Chúa. Nhan sắc Hoàng Hậu và Đế Hoàng Trung Châu Hoàng Triều thật sự rất rất đẹp, công chúa là con của hai người nên nhan sắc càng không phải nói.

Nhưng kiếp trước nàng ta mãi mang trên mình nhan sắc bình thường với vết bớt lớn, làm cho nhiều người tiếc nuối không thôi.

…..

Tiểu Cửu dẫn Tiểu Như vào phòng dùng cho thị nữ tắm rửa, nhiệt độ trời đêm lạnh nên Tiểu Cửu đun lò nấu một ít nước sôi rồi đổ vào thùng nước cho ấm.

Cảm nhận nhiệt độ nước đã tạm được, Tiểu Cửu nhìn về phía Tiểu Như, ôn hòa nói:

"Nước đã ấm rồi, Như tỷ tranh thủ tắm rửa đi, tránh để nhị thiếu gia chờ lâu."

Tiểu Như gật đầu, giải khai y phục để lộ cơ thể gầy gò, không đến mức da bọc xương nhưng cũng không khá hơn là mấy.

Bước chân vào thùng nước ấm, Tiểu Như cảm thấy toàn thân thư thái như được gột rửa. Với đẳng cấp của nàng thì chỉ tắm được nước lạnh, dù là trời có rét đi chăng nữa, tắm nước ấm như này là lần đầu.

Tiểu Cửu đi đến phía sau Tiểu Như, hai tay nhặt lấy những cọng cỏ còn sót lại trên tóc nàng, nói:

"Để ta gội đầu cho tỷ."

Không chờ Tiểu Như đáp lời, Tiểu Cửu dùng nước làm ướt tóc nàng, tha lên đó một loại nước hơi sệt có tác dụng làm sạch tóc. Tiểu Cửu đưa tay lên phía đầu Tiểu Như, dùng những ngón tay gãi sâu, nhưng nhẹ nhàng.

Tiểu Như cảm thấy đầu mình như nhẹ đi, cảm giác cực khổ, suy nghĩ lung tung dồn ở trong đầu óc trước giờ như tan biến. Nàng còn hơi ngượng miệng, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn, Cửu….muội."

"Không có gì đâu."

Tiểu Cửu ôn hòa đáp.

Bây giờ cả hai người đều là thiếp thân thị nữ của nhị thiếu gia, Tiểu Cửu giúp đỡ Tiểu Như là đơn nhiên, trong suy nghĩ của nàng cũng không có cái gọi là tranh sủng, chèn ép gì cả.

Hơn nữa Tiểu Cửu là cô nhi, bây giờ thiếu gia cho nàng một người tỷ tỷ, sự thiếu thốn tình cảm từ gia thân làm cho Tiểu Cửu thật sự muốn xem Tiểu Như là tỷ tỷ dù có xấu xí hay gì đi nữa.

Không khí trở nên trầm mặt, cảm thấy như vậy, Tiểu Như giọng lí nhí hỏi:

"Cửu…muội, muội ….muội thật sự có muốn nhận ta làm tỷ tỷ không?"

Tiểu Như cũng là một con người thiếu thốn tình cảm gia thân, nghe nhị thiếu gia nói như vậy, nàng thật sự muốn nhận Tiểu Cửu làm muội muội, nhưng nhìn lại bản thân, nàng cảm thấy mình cũng không xứng với thân danh này.

Tiểu Cửu cười một tiếng, nhẹ nói:

"Không phải thiếu gia đã nói rồi sao? Hai người chúng ta đều là trẻ mồ côi, nếu như tỷ không chê, Tiểu Cửu xin mãi làm muội muội của tỷ, cùng tỷ phục thị thiếu gia."

Tiểu Như nghe vậy thì vui mừng, chợt quay người bắt lấy hai tay của Tiểu Cửu, hai mắt sáng rực như sao.

"Thật sao?"

Tiểu Cửu nhu hòa gật đầu, đồng thời rút hai tay ra, đè vai của Tiểu Như ngồi xuống lại.

"Ta nói xạo tỷ làm gì? Tỷ mau ngồi xuống tắm cho sạch sẽ nào."

Sau khi Tiểu Cửu dùng nước làm sạch đầu của Tiểu Như, nàng ta định đứng dậy thì Tiểu Cửu liền đè lại nàng ta ngồi xuống, trên tay còn cầm một cục bông vải.

"Tỷ còn chưa tắm xong, phải kỳ cọ cho sạch sẽ hết mọi thứ mới được."

"Ân, cái này tỷ tự làm được, muội đừng chạm vào…a….."

"Muội để tỷ làm, đừng chạm vào tỷ nữa……"

"Chỗ đó cũng muốn làm sạch sao? Không được, đừng chạm mạnh như thế…."

"A….a…a…."

….

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất