Thời gian chậm rãi trôi qua hơn nửa giờ, những điểm trắng từ thiên không rơi xuống càng nhiều.
Trong hành lang, hai người Tiểu Cửu và Tiểu Như cùng hướng ra ngoài, ngắm nhìn những bông tuyết rơi xuống. Dù tuyết rơi không phải là cảnh tượng hiếm gặp gì, mỗi năm ở Hải Bình Thành đều có, nhưng với hai người, tuyết rơi năm nay khác với tất cả những năm còn lại.
Với Tiểu Như, mỗi lần tuyết rơi là thời kỳ nàng cật lực nhất, chỉ có thêm một lớp áo ấm mỏng, hằng ngày đều phải đều đặn cho Lực Ngưu ăn cỏ dù ngoài trời nhiệt độ rét lạnh.
Đã thế, nàng còn không thân thích với ai, hằng ngày tắm nước lạnh, nếu may mắn còn có thể tắm ké nước còn ấm ấm của những nha hoàn khác.
Thế nên mỗi tiết trời đông đến là Tiểu Như lại bệnh một lần, những lúc nhỏ tuổi thì bệnh nặng, lớn lên thì sức khỏe cũng tốt hơn nên bệnh cũng nhẹ hơn.
Nhưng mùa đông năm nay đã khác, nàng trở thành nha hoàn của nhị thiếu gia, ăn ngon, mặc ấm, tắm nước ấm, không cần phải động tay chân quá nhiều, một bước từ địa ngục lên thẳng thiên đường.
Còn với Tiểu Cửu, tâm cảnh nàng đã thay đổi, năm nay tuyết rơi trong mắt nàng đã không còn lạnh giá như trước.
Chỉ là sao thiếu gia mãi vẫn chưa dậy nữa?
Tiểu Cửu đang xem tuyết, chợt phồng má, trông có vẻ không vui.
Trong phòng.
Tiểu Tiểu hai mắt mở ra, tròng mắt chuyển sang màu lam như bầu trời. Linh lực trong không gian lúc này điên cuồng tràn vào người nó, khí tức của Tiểu Tiểu nhanh chóng kéo cao lên.
"Cách Linh."
Trần U nhàn nhạt mở miệng.
Nghe được hai từ này, trong đầu Tiểu Tiểu, từ nơi sâu xa truyền đến một loại kiến thức mới, làm nó rất nhanh nhận biết và học được.
Ngay lập tức, từ trên người Tiểu Tiểu xuất hiện một lớp năng lượng mỏng, ngăn cách nó với linh lực bên ngoài, cảnh giới của nó cũng bình ổn ở Trung cửu cấp.
Ma thú Đế Vương tấn thăng cảnh giới ở những cấp độ đầu phải nói là cực nhanh, chúng không cần tu luyện gì, linh lực sẽ tự động được hấp thu vào cơ thể, đến cấp độ nào đó mới bình ổn lại.
Cách Linh là thú kỹ của ma thú hệ Tiên, giúp ma thú ngăn cách với linh lực bên ngoài, dùng tốt trong một số trường hợp linh lực bên ngoài bị tha hóa.
Thú kỹ này tiêu hao rất ít linh lực của ma thú, có thể dùng liên tục mà không sao.
Trần U nhìn Tiểu Tiểu, phần thân nó lúc này đã dài đến mười tất, cao năm tất, đuôi trắng dài ngang với thân thể, đung đưa qua lại.
Tiểu Tiểu bây giờ thuần một màu bạch sắc, không có chút pha tạp nào trừ đôi mắt màu lam ra. Nhìn nó, Trần U cảm thấy nó phiêu miểu, nhẹ nhàng, thoát trần, không hổ danh với chữ Tiên trong tên của nó.
Tên: Phi Tiên Hồ.
Phẩm chất: Đế Vương.
Cấp độ: Trung cửu cấp.
Hệ: Tiên.
Tình trạng: khỏe mạnh.
Thú kỹ: Cách Linh,
Điểm yếu:….. .
Yêu thích:…….
….
Trần U thật sự rất vui vẻ, sủng thú của hắn phẩm vị là Đế Vương, còn mang trong mình hệ Tiên cực hiếm, ở Kinh Nam Đảo này hắn có thể đi ngang được rồi.
Trần U nhìn trời tuyết bên ngoài, ma thú thăng phẩm Đế Vương thường có thiên tượng, tuyết rơi sớm thế này là do Tiểu Tiểu thăng phẩm gây ra.
Như chợt nghĩ đến gì đó, Trần U thì thào:
"Luân Tác Thành, Phần gia, hy vọng kiếp này các người không chọc phải ta, nếu không, ta không ngại nợ mới, nợ cũ tính luôn một lần."
Trần U đưa tay vuốt nhẹ đầu Tiểu Tiểu, nó vui vẻ nhắm mắt hưởng thụ. Trần U đưa ra viên Hỏa Thức Thạch, nó như cũ ngậm lấy rồi nuốt vào.
Lần thức tỉnh hệ mới này rất nhanh, chỉ khoảng 5 phút sau, một cái đuôi khác mọc ra, nó giống hệt đuôi trước chỉ là màu lông chuyển thành đỏ rực.
"Hoặc Ảnh."
Trần U tiếp tục nói ra một thú kỹ hệ Tiên, đây là thú kỹ sủng thú hệ Tiên của Tiểu Như, có khả năng biến đổi hình ảnh trong mắt người khác. Đến mức độ Thần cảnh như sủng thú đó, Hoặc Ảnh có thể biến đổi thành thật nếu không được giải trừ.
Trong đầu Tiểu Tiểu linh quang chợt hiện, một thú kỹ mới đã được nó học xong.
Hình ảnh của Tiểu Tiểu trong mắt của Trần U dần quay trở lại lúc nó còn là Hỏa Hồ Ly, Trần U đưa tay sờ lên đầu nó, nhưng thứ hắn chạm được hình như là phần cằm.
Hắn truyền ý niệm cho Tiểu Tiểu, nó giải trừ Hoặc Ảnh thì đúng là hắn đang sờ cằm nó thật. Với cấp bậc của Tiểu Tiểu thì làm như thế này là tốt lắm rồi, sau này khi ra khỏi Hải Bình Thành thì nó có thể dùng hình dáng cũ.
Bây giờ trời cũng đã tối rồi, ngày mai Trần U sẽ cùng Tiểu Tiểu tu luyện, học thú kỹ mới sau.
Hắn mở không gian sủng thú, muốn Tiểu Tiểu đi vào trong, nhưng nó có vẻ không chịu, dùng lại Hoặc Ảnh biến về lại thành Hỏa Hồ Ly rồi nhảy qua cửa sổ, tiếp tục dạo chơi trong trạch viện.
Trần U cũng kệ nó, hắn bước ra khỏi giường, mở cửa đi ra ngoài.
Đi đến hành lang, Trần U nhìn thấy hai người Tiểu Như, Tiểu Cửu đang ngắm tuyết đến xuất thần, vẫn chưa biết được là hắn đã đến gần kề. Trần U đi đến chính giữa, hai tay ôm eo thon hai người kéo sát vào người mình, lúc này mới làm hai người giật mình.
"Thiếu gia đã dậy."
"Để nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người."
Hai người chào hắn một cái, Tiểu Như liền nhanh chóng lấy công việc né đi, nhường chỗ lại cho cả hai.
Trần U hai tay ôm lấy eo thon của Tiểu Cửu, nàng ta mặt đỏ lên, ánh mắt gượng ngùng nhé tránh hắn, thỏ thẻ nói:
"Thiếu gia."
Trần U hỏi:
"Tiểu Cửu, ngươi và Tiểu Như quan hệ thế nào? Ngươi có ghét nàng ta không? Ngươi có ghê tởm khuôn mặt của nàng ta không?"
Tiểu Cửu nghi vấn:
"Thiếu gia, tại sao người lại hỏi như vậy?"
Trần U vỗ mạnh mông Tiểu Cửu một cái, mắng:
"Ta hỏi thì ngươi cứ trả lời, còn dám hỏi lại ta, phải chăng ta chiều ngươi quá rồi."
Nói rồi hắn vỗ thêm cái mông bên cạnh cho đều.
Tiểu Cửu mặt đỏ như máu, ân một tiếng, trả lời:
"Tiểu Cửu và Như tỷ quan hệ rất tốt, nô tỳ còn chưa cảm ơn thiếu gia đã giúp nô tỳ có được một vị tỷ tỷ như vậy. Nô tỳ không ghét tỷ tỷ, không ghê tởm mà rất thương cảm cho tỷ ấy, cuộc đời tỷ ấy rất khổ rồi, cũng may có thiếu gia người cưu mang. Tỷ ấy cũng rất cảm kích thiếu gia."
Nghe nàng ta trả lời, Trần U hài lòng. Hắn nhìn nàng nghiêm nghị, nói tiếp:
"Tiểu Cửu, chuyện ta nói tiếp theo sẽ là bí mật của cả hai chúng ta, ngươi không được nói cho ai, nhất là Tiểu Như."
Tiểu Cửu lần đầu thấy thiếu gia nghiêm túc như vậy thì liền điều chỉnh tâm thái, khuôn mặt đỏ hồng nhanh chóng rút đi, nghiêm túc gật đầu:
"Vâng thiếu gia, nô tỳ thề với trời, với lòng sẽ không nói cho bất cứ ai."
Trần U gật đầu, nói tiếp:
"Ngươi không phải muốn đi ra thế giới ngoài kia sao? Thiếu gia có thể dẫn ngươi đi, Tiểu Như cũng có thể dẫn ngươi đi. Nhưng so với ta, ngươi đi với nàng ta càng an toàn. Vậy nên luôn luôn nhớ, nàng mãi là tỷ tỷ của ngươi, mối quan hệ này ngươi phải cực kỳ trân trọng, và yêu quý."
"Có thể sau này ngươi sẽ trải qua một vài chuyện, nhưng nghe lời thiếu gia, mãi mãi luôn là muội muội tốt của nàng ta. Ngươi đã nói cuộc đời nàng ta rất khổ, thế nên đừng làm cho nàng ta thêm khổ nữa, được không?"
Tiểu Cửu ngờ vực chuyện thiếu gia nói về Tiểu Như, nhưng đối với Tiểu Cửu, dù mới trải qua có vài ngày nhưng tình cảm của nàng và Tiểu Như là chân thành, không cần thiếu gia nói, nàng mãi sẽ luôn trân trọng nó.
"Thiếu gia yên tâm, mãi mãi luôn là như vậy."
Tiểu Cửu gật đầu, không cần nói dài dòng, chỉ cần một câu nói này là đủ thể hiện từ nội tâm của nàng.
Trần U gật đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng của Tiểu Cửu, cười tà nói:
"Ngoan, phải có thưởng."
Hắn liền chồm lên gặm lấy đôi môi đó, Tiểu Cửu hơi giật mình vì thiếu gia chuyển biến quá nhanh, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa hai tay choàng qua cổ của thiếu gia, đáp lại.
Môi lưỡi hai người xoắn vào nhau, Trần U đưa một tay xộc vào váy áo, xoa bóp thỏ ngọc mềm mại, tay còn lại hắn, đưa xuống cầm lấy đùi của Tiểu Cửu vắt ngang hông mình.
Hai người hôn đến nồng nhiệt, xuân quang phía trên của Tiểu Cửu càng ngày lộ ra càng lớn. Chợt ngay lúc này, Tiểu Như quay trở lại, thấy thiếu gia và Tiểu Cửu dính lấy nhau thì trầm mặt, quyến đoán…..nhìn một chút.
Nghe tiếng bước chân đến, hai người lúc này mới tách nhau ra. Tiểu Cửu ngại ngùng quay người hướng ngược lại, không dám để Tiểu Như tỷ nhìn bộ dạng của mình lúc này.
Trần U vốn mặt cũng dày như tường thành, không để ý lắm ba chuyện cỏn con này.
Tiểu Như thông báo cho Trần U:
"Thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong ạ."
Trần U gật đầu, bước chậm rãi đến chỗ phòng tắm, Tiểu Như thì nhanh chóng đi đến chỗ Tiểu Cửu, giúp nàng chỉnh tề tóc tai, y phục lại.
Nhưng trong quá trình phụ giúp, Tiểu Như cười như có, như không, làm cho Tiểu Cửu vốn đã ngại lại càng ngại hơn, ẩn ẩn đã sắp khóc đến nơi.
Hai người dù là tỷ muội, thân thì rất thân, ngủ chung với thiếu gia thì cũng đã ngủ, cũng bị sờ chung rồi, nhưng lần này là riêng của nàng với thiếu gia, Tiểu Cửu vốn da mặt mỏng lại càng chết.
Chỉnh đốn xong y phục, Tiểu Như lại cười mà không cười, nói:
"Tỷ tỷ xin lỗi, làm lỡ đi cơ hội của muội và thiếu gia, để tỷ tỷ bồi thường, tối nay xin phép thiếu gia không ngủ cùng, để hai người lại có không gian riêng, thế nào?"
Tiểu Cửu dường như đã chịu hết nổi, nàng ta òa nhẹ, đưa tay chùi nước mắt, ném lại một câu rồi chạy òa về phòng tắm của thiếu gia:
"Như tỷ, muội giận tỷ."
Tiểu Như cười, vừa chạy vừa đưa tay vẩy vẩy:
"Cửu muội, tỷ sai rồi, đừng đi mét thiếu gia, tối nay tỷ hứa sẽ không phá đám nữa."
"òa òa….."
Hai người, một khóc chạy, một cười đuổi, làm cho không khí yên tĩnh trong trạch viện ‘vang’ thêm một chút, dù chỉ một chút nhưng nó lại làm cho trạch viện trở nên ấm áp hơn nhiều giữa trời tuyết giá rét này.