Sủng Thú Sư

Chương 44 Cuồng nhiệt.

Thoát ra những suy nghĩ nội tâm, hai mắt Tô Khuynh Thành dần dần có hồn, nàng nhìn về phía Trần U, thấy hắn vẫn còn cùng sủng thú tu luyện.

Tô Khuynh Thành đứng dậy, phủi phủi những bông tuyết dính trên tóc và y phục, đi đến nhặc áo khoác của mình bị Trần U ném sang một bên, phủi phủi rồi treo trên tay.

Một lúc sau, Trần U mở mắt, dừng việc vận chuyển Linh Pháp, Tiểu Tiểu cũng mở mắt, dùng màn chắn ngăn cách linh lực.

Cảnh giới của hắn đã thăng lên Dẫn Linh sơ kỳ, thiếu một chút nữa là vào trung kỳ, Tiểu Tiểu thì đã bước vào trung bát cấp.

Trần U mở lấy không gian sủng thú, cho Tiểu Tiểu đi vào.

Thấy Trần U tỉnh lại, Tô Khuynh Thành cố gắng xóa đi cảm giác sợ hãi lúc nãy, lại biểu thị tư thái quyến rũ, bước đến chỗ hắn, mặc kệ xuân sắc còn đang phơi bày bên phía phải ngực áo.

Đến trước mặt Trần U, Tô Khuynh Thành lại cười, quyến rũ nói:

"Đệ đệ tỉnh rồi à? Làm tỷ tỷ chờ lâu quá, nào, hai người chúng ta tiếp tục chuyện dang dở nào."

Tô Khuynh Thành thả áo khoác xuống nền tuyết, hai tay choàng qua cổ của Trần U, món hàng mà Tô Toàn từ bỏ, hắn sẽ không bao giờ nhận lại nữa, nàng chỉ còn cách phải câu dẫn được Trần U, nếu không, tương lai, nàng sẽ bị bán đi như một món hàng lần nữa, bán cho một người vô định.

Trần U phức tạp nhìn Tô Khuynh Thành, nữ nhân này hắn muốn không? Chắc chắn là hắn muốn, nhưng…

Không có nhưng nhị gì hết?

Chẳng phải ngươi ngạo mạn sao?

Chẳng phải ngươi mạnh mẽ sao?

Muốn một nữ nhân mà cũng nhưng này, nhưng nọ? Về Trần gia tiếp tục làm nhị thiếu gia của ngươi đi.

Trần U như tỉnh lại từ trong mộng, hắn có Linh Pháp tốt nhất, có Linh nhân kỹ rất rất nhiều, có sủng thú Đế Vương, luyện Linh Đơn không là vấn đề. Vậy tại sao hắn…không mang theo Tô Khuynh Thành chứ?

Hắn có thể bồi dưỡng nàng thành Võ Sư không kém cạnh ai, thậm chí biến nàng thành Sủng Thú Sư Sinh Tử Khế, hắn có Tiên Thú Điển, biến sủng thú của nàng trở nên rất mạnh mẽ.

Trước kia hắn quá cô độc, độc lai độc vãn đã làm cho tâm trí của hắn như mê muội, luôn luôn né tránh những chuyện như thế này.

Trần U nhìn Tô Khuynh Thành, chân thành nói:

"Ta........xin lỗi."

Nhìn ánh mắt của Trần U, Tô Khuynh Thành chợt trở nên hốt hoảng, cuộc đời nàng, đã từng thấy qua ánh mắt chân thành như vậy chưa? Có chăng chỉ là ánh mắt yêu thương đến từ Tô Biên và Khương Uân mà thôi.

Tim Tô Khuynh Thành chợt đập mạnh, tư thái quyến rũ của nàng thay đổi bằng vẻ mặt nhu hòa, nàng đưa tay vuốt tóc mai Trần U, lắc đầu nói:

"Xin lỗi gì chứ? Chỉ trách bản thân ta quá yếu đuối mà thôi."

Nàng nói với Trần U, xong cũng như tự nói với chính bản thân mình, phận làm kiến, sao dám trách trời chứ.

Bất chợt, Tô Khuynh Thành lại chuyển về tư thái quyến rũ, dí dí ngón tay lên trán Trần U, cười nói:

"Đệ đó, làm tim tỷ đập nhanh biết không? Đệ phải chịu trách nhiệm đó."

Trần U đưa tay lên ôm lấy eo thon của Tô Khuynh Thành, siết chặt nó, kéo nàng ép sát vào người mình, một lần nữa chân thành nói:

"Ta thật xin lỗi vì những chuyện vừa xảy ra, ngươi….tỷ có muốn ta đền bù không?"

Tô Khuynh Thành lại che miệng cười khẽ, đưa tay trái chạm lên lồng ngực săn chắc của Trần U, nói:

"Hihi, tất nhiên là tỷ muốn rồi, U đệ à, tỷ không muốn bị bán nữa đâu, đệ đền bù bằng cách lấy tỷ đi, tỷ mới không bị bán nữa."

Trần U gật đầu nói:

"Ta sẽ lấy tỷ, bảo hộ tỷ đồng thời mang tỷ đi du ngoạn thế giới ngoài kia, tỷ sẽ không ở trong nơi nhỏ bé này nữa."

Cơ thể Tô Khuynh Thành rung nhẹ, trái tim đập mạnh, lời nói của Trần U đối với nàng rất dụ hoặc, có người bảo hộ, đi ra thế giới ngoài kia, đó luôn là ước mơ sâu thẳm trong trái tim của nàng.

Nhưng Tô Khuynh Thành dằn lòng lại, quyến rũ cười nói:

"Ây za, lời đệ nghị của đệ rất hấp dẫn nha, tỷ tỷ động lòng rồi nè, nhưng lời nam nhân khó tin lắm, đệ cùng tỷ qua nói chuyện với tộc lão đi, tỳ mới tin tưởng được, hihi."

Nghe những lời vui đùa nhưng rất đau lòng đó, Trần U đưa tay lên vỗ về tấm lưng yếu đuối vờ như mạnh mẽ của Tô Khuynh Thành, nhìn vào mắt nàng, nói:

"Ta nói thật, không phải chuyện đùa, Trần U ta nói được làm được."

Nhìn ánh mắt cương nghị của hắn, cảm giác vỗ về từ lưng truyền tới, nụ cười quyến rũ của Tô Khuynh Thành chợt thu lại, nàng hít vào một hơi, lần đầu tiên chân thành hỏi một người trong cuộc đời:

"Thật chứ?"

Trần U không nói gì cả, chỉ đáp lại bằng ánh mắt của mình.

Tô Khuynh Thành không biết Trần U có thực hiện được hay không? Nhưng ngay tại giờ phút này, nàng nguyện tin tưởng lời hắn nói.

Cảm xúc, tâm tư kìm nén quá lâu, trái tim yếu đuối của nữ nhân đã không giữ được nổi, bây giờ đã vỡ òa.

Hai mắt Tô Khuynh Thành nhòe đi, lệ tuôn như mưa, dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Trần U, òa khóc nứt nở, giải tỏa đi hết mọi thứ.

Trần U đưa tay lên vỗ nhẹ lưng nàng, mặc cho Tô Khuynh Thành khóc lớn, tâm cảnh của cả hai, ngay lúc này đều đã được giải ra, hoặc chỉ giải được một phần nhỏ.

Trần U vẫn tiếp tục vỗ về thì Tô Khuynh Thành đã ngửa mặt lên, ngay lập tức trao cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt, môi lưỡi hai người quyện vào nhau, vị đắng chát từ nước mắt của nàng thấm qua miệng hắn.

Hai người ngã ra nền tuyết, hôn nhau cuồng nhiệt, Trần U đưa tay vào váy áo, nhào nặn đôi thỏ ngọc lớn mà bàn tay hắn nắm không được một nửa của nàng.

Hai người hôn rất cuồng nhiệt, lăn qua lăn lại trên nền tuyết, tuyết từ thiên không dường như cũng suy nghĩ cho hai người bọn họ, nhẹ vơi đi một phần.

Mãi một lúc sau, hai người mới tách ra.

Tô Khuynh Thành gối cằm lên cánh tay đặt ngang ngực Trần U, đầu tóc rối như tơ, dính đầy tuyết trắng, ngực phải đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, nhưng nàng không quan tâm, như một đứa trẻ nhìn mặt Trần U, lấy ngón tay ngõ lên ngực hắn.

Nhìn ngực phải của nàng đã lộ ra, Trần U liền cầm lấy nó nhét vô lại nội y của nàng, cười mắng:

"Nàng không sợ người ta nhìn sao?"

Tô Khuynh Thành cười cười, nụ cười không còn vẻ quyến rũ nói:

"Ở đây không có hộ vệ đi tuần, có chăng chỉ là nha hoàn bắt gặp mà thôi, nữ nhân nhìn nữ nhân, có gì phải sợ đâu?"

Trần U lắc lắc đầu chịu thua.

Hắn dời tay phải từ eo nàng xuống dưới, vỗ nhẹ lên bờ mông căng nẩy, ngước mắt nhìn trời, cảm nhận hơi ấm và hương thơm từ mỹ nhân trong ngực, trong đầu sắp xếp những tính toán cho nàng. Còn chuyện nàng với Tô Toàn, lúc đó nàng và hắn vẫn chưa xác định, hắn có tư cách gì mà phán xét?

Tô Khuynh Thành nhìn hắn, như một đứa trẻ nghiêng đầu qua lại, suy nghĩ vu vơ một số chuyện.

Một lúc sau, Tô Khuynh Thành lại chuyển về tư thái quyến rũ, hôn lên môi Trần U, đồng thời tay trượt xuống phía dưới.

Trần U liền ngăn nàng ta lại, mắng:

"Đừng làm rộn, bây giờ theo ta đi gặp trưởng bối của Tô gia."

Tô Khuynh Thành vẫn không nghe hắn, đưa tay bắt được phía dưới, Trần U liền đáp trả bằng cách bóp mạnh thỏ ngọc nàng.

Tô Khuynh Thành a lên một tiếng, u oán nhìn Trần U rồi rút tay lại, đứng dậy chỉnh chu đầu tóc rối.

Trần U cũng chỉnh lại y phục đầu tóc, sau đó, cả hai cùng khoác áo ấm, Tô Khuynh Thành dùng nó che đi những vết cào xé trên quần áo lúc nồng nhiệt.

Tô Khuynh Thành nhặt mảnh y phục ở ngực áo bị Trần U xé đi lúc đầu, cất vào trong người, cùng hắn tay trong tay đi về phía Tô gia.

…..

….

Bước vào Tô gia, điều đầu tiên Trần U ấn tượng là rất rất nhiều xe hàng, có xe chuyên cho Lực Ngưu, có xe chuyên cho Hoàng Mã, có những chim truyền tin lượn lờ khắp trên không.

Tô gia không có Sủng Thú Sư tọa trấn nên tổng thể kém xa ba nhà, nhưng dù gì cũng là gia tộc thương nhân giàu có, rộng rớn, xa hoa cũng không vừa.

Trần U và Tô Khuynh Thành bước vào cũng là lúc tộc lão Tô gia đưa tiễn Tô Toàn lên xe.

Tô Toàn nhìn Trần U và Tô Khuynh Thành tay trong tay, trong lòng thầm hô may mắn hắn không làm gì quá trớn. Chỉ ôm eo thì không đến nỗi bị vị đại nhân này ghim trong lòng chứ nhỉ?

Đám tộc lão nhìn về hướng hai người, không có biểu hiện gì, dù sao Tô Toàn cũng đã phân phó, Tô Khuynh Thành xem như là hắn nhường cho Trần U, lợi ích vẫn giữ như cũ nên bọn họ cũng không nói được gì.

Chỉ là một vài lão già trong lòng tiếc nuối, nếu Trần U không nhận Tô Khuynh Thành, bọn lão có thể âm thầm tính toán kiếm thêm một chút lợi nhỏ trong bóng tối, đáng tiếc.

Tô Toàn bước đến chỗ Trần U, biểu hiện chẳng có chút quan hệ nào với Tô Khuynh Thành trước đó, cười nói:

"U đệ, ta phải tranh thủ đi, hẹn mùa xuân gặp đệ ở Hải Cương Thành, cùng nhau uống hoa tửu hảo hạng ta cất dấu bấy lâu."

Trần U cũng gật đầu chào:

"Ta hứa sẽ đến, uống cho say mới thôi."

"Ha ha được, ta chờ đệ."

Tô Toàn cười lớn, gật đầu chào Tô Khuynh Thành một cái, xem như xí xóa chuyện đã qua, hắn nhanh chóng lên xe khởi hành ra lộ lớn.

Đám tộc lão Tô gia lúc này bước đến chỗ Trần U, nhìn y phục Dưỡng Thú Sư cùng huy hiệu Sủng Thú Sư, trong lòng than thở tại sao Tô gia không thể có thiếu niên anh kiệt như vậy?

"Mời đại nhân vào trong."

Tô Quan Ninh, tộc lão địa vị cao nhất của Tô gia ra dấu mời với Trần U. Hai danh hiệu trên người Trần U đủ để lấn ác địa vị bọn họ, dù hắn nhỏ tuổi hơn nhưng làm sao dám xưng hô bừa bãi?

Trần U bước vào đại sảnh ngồi xuống, Tô Khuynh Thành ngồi kế bên hắn, đám tộc lão cũng ngồi vào, sau đó thị nữ xuất hiện rót trà cho mọi người.

Trần U mở lời trước:

"Các vị trưởng bối, Toàn huynh chắc có lẻ đã nói chuyện với các vị rồi, vãn bối cũng không nói nhiều thêm. Từ nay về sau, Tô Khuynh Thành là nữ nhân của vãn bối, vì để cảm ơn Tô gia thời gian qua đã chăm sóc nàng, vãn bối sẽ về nói chuyện với trưởng bối trong nhà, hai nhà chúng ta sẽ hợp tác sâu thêm một chút."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất