Chương 719. Tỷ muội gặp nhau
"Cố Trường Ca vậy mà lại ở chỗ này "
"Đại sư huynh, ta muốn ra ngoài đi dạo."
Lúc này, Cơ Thanh Huyên bỗng nhiên mở miệng, trên khuôn mặt lạnh lẽo bình tĩnh, cũng không xảy ra biến hóa lớn, tựa hồ là đã chán ngồi nghe hai cha con này ôn chuyện.
"Ừm? Vậy sư muội ngươi chú ý, tuy nói Chu Tước cổ quốc cũng không phải địa phương nguy hiểm, nhưng ngươi hiếm khi đi một mình."
Sở Hạo nghe vậy sững sờ, sau đó gật gật đầu, quan tâm nói.
"Ừm." Cơ Thanh Huyên lời ít ý nhiều.
"Vậy đại sư huynh và cha huynh trò chuyện đi, ta đi dạo cùng Thanh Huyên sư muội.”
Thấy thế, Vương Tiêu vội vàng nói.
Nhưng thân ảnh của Cơ Thanh Huyên, lóe lên một cái liền biến mất ở cửa điện, dáng vẻ không muốn cho hắn đi theo.
"Nha đầu này..."
Sắc mặt của Vương Tiêu có chút tức giận, cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Hạo nhi ngươi đối với sư đệ sư muội này...” Chu Tước quốc chủ thấy vậy có chút muốn nói lại thôi.
"Ý của phụ hoàng ta đều biết, hai người bọn họ có xuất thân bất phàm, tính cách kiêu ngạo, nhất là Vương Tiêu... tính tình có chút quái đản."
"Nhưng sư muội nàng chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, kỳ thật vẫn là người rất hiền lành và hiểu chuyện."
Sở Hạo mỉm cười, có vẻ rất bình thản và lạnh nhạt, giải thích nói.
"Kệ hai người đó đi, theo ta thấy việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao để giải quyết tai họa Tuyệt Âm Thiên bộc phát.”
Chu Tước quốc chủ gật đầu, hai người lại lần nữa thương nghị.
"Sao Cơ Thanh Huyên lại chạy nhanh thế chứ, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, sau khi vừa tới đây ta cũng cảm giác nàng rất lạ.”
"Nàng đến cùng là có chuyện gì giấu diếm chúng ta à?"
Một bên khác, sau khi chạy ra hoàng cung, sắc mặt của Vương Tiêu có chút âm trầm, cũng không tìm thấy thân ảnh của Cơ Thanh Huyên.
Mặc dù thực lực của hắn không tệ, nhưng so với Cơ Thanh Huyên kỳ thật còn kém hơn không ít.
Nếu như Cơ Thanh Huyên không muốn để cho hắn đuổi theo, vậy bỏ xa hắn là việc dễ như trở bàn tay.
"Huyền Lão, có thấy thân ảnh của Cơ Thanh Huyên không?”
Không còn cách nào khác, Vương Tiêu chỉ có thể gọi người hộ đạo của mình.
Lúc rời khỏi sơn môn, sợ bọn hắn gặp chuyện, Thái Thượng động thiên cũng điều động người hộ đạo.
Nhưng mà nhiều lúc người hộ đạo cũng ở trong hư không xa xôi, chỉ khi cảm ứng được nguy hiểm mới hiện thân.
Dù sao ai cũng không muốn bí mật khó nói của mình bị người khác biết.
"Không nhìn thấy."
Nhưng rất nhanh, âm thanh của Huyền lão vọng lại trong tai Vương Tiêu, khiến ánh mắt của hắn có vẻ càng trở nên âm trầm.
"Hả?"
"Kia là Cơ Thanh Huyên?"
Bỗng nhiên, ánh mắt của Vương Tiêu chấn động, trông thấy cách đó không xa có một đạo thân ảnh quen thuộc biến mất ở bên trong một tòa phủ đệ.
Nhưng hắn nhớ rõ, lúc ấy bộ váy mà Cơ Thanh Huyên mặc không phải như thế.
Chẳng lẽ nàng đặc biệt tìm một chỗ để đổi váy áo sao?
"Thần thần bí bí như vậy là muốn đi gặp ai?"
"Vừa rồi lúc đề cập đến truyền nhân của Cố gia, thần sắc của nàng hình như không đúng lắm, chẳng lẽ trước đó đã từng gặp truyền nhân Cố gia rồi? Nhưng mà truyền nhân Cố gia không phải ở chỗ khác sao?”
Nhất thời nghĩ tới những thứ này, Vương Tiêu cảm thấy cả người đều không ổn, nắm đấm không khỏi nắm chặt.
Lẽ nào ở thời điểm mà hắn không biết, Cơ Thanh Huyên đã quen biết ai khác?
Thế nhưng trước đây, Cơ Thanh Huyên chưa từng rời khỏi sơn môn?
"Nếu như ta tùy tiện tiến vào vậy tất nhiên sẽ bị nàng chú ý, cũng phải xem người mà Cơ Thanh Huyên gặp là ai.”
Sau khi quyết định, thân ảnh của Vương Tiêu lóe lên, sắc mặt vô cùng âm trầm, đi vào trong một tòa lầu các.
Từ nơi này, vừa vặn có thể chú ý tới tòa phủ đệ mà Cơ Thanh Huyên vừa đi vào.
Mà giờ phút này, ngay lúc Vương Tiêu đang nhìn chằm chằm tòa phủ đệ này.
Quang cảnh thanh u, dòng suối trôi chậm, vài cọng Thúy Trúc, mang theo màu mực loang lổ, càng có vẻ lịch sự và tao nhã.
Thần sắc của Tô Thanh Ca giật mình, hiếu kì, nghi hoặc nhìn chằm chằm cô gái ở trước mắt.
Sau đó, nàng không khỏi mở miệng.
"Quả nhiên là ngươi."
"Quả nhiên là ngươi."
Mà nữ tử đối diện chính là Cơ Thanh Huyên, cũng đồng thời mở miệng.
Âm thanh của nàng rất lạnh lẽo bình tĩnh, nhưng trong lòng nhấc lên sóng lớn kinh thiên.
Tuyệt đối không ngờ người tỷ tỷ sinh sống ở dưới hạ giới của nàng, sẽ lấy phương thức như vậy xuất hiện ở trước mặt nàng.
Tất cả mọi thứ đều quá vội vàng và bất ngờ.
Trước kia nàng đã nghe mẫu từng nói, nàng còn có người tỷ tỷ, chỉ là sinh sống ở dưới hạ giới, vừa vặn lớn hơn nàng một tuổi.
Lúc này, Cơ Thanh Huyên mới hiểu được loại cảm giác kỳ quái trước đó là xảy ra chuyện gì, từ nơi sâu xa chỉ dẫn nàng đến nơi này.
Nàng không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm nói,
"Ta đã nói tại sao có thể có loại cảm giác kỳ quái này…"
"Xem ra cảm giác của ngươi, hẳn là có cùng cảm giác với ta, vậy ta nên gọi ngươi là muội muội? Hay là cái gì?”
Nghe vậy, Tô Thanh Ca cười cười, ngược lại có vẻ rất là bình tĩnh thản nhiên.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện thiếu nữ ở trước mặt, cho dù là dáng vẻ hay bề ngoài đều giống nàng đến bảy phần.
Nếu tỉ mỉ nhìn kỹ thì xem như người quen thuộc nhất, đoán chừng cũng không nhận ra sự khác biệt.
Điều này khiến nàng cảm thấy người đứng trước mặt là mặt khác của bản thân, mà ở giữa tâm linh còn có mối liên hệ nào đó.
Cũng không biết có phải đối phương cũng ở trạng thái nhất thể song hồn hay không.
"Tỷ tỷ, ta tên Cơ Thanh Huyên."
"Ta biết ngươi tên là Tô Thanh Ca, mẫu thân từng nói với ta."
Lúc này, ngược lại là Cơ Thanh Huyên chủ động mở miệng, giới thiệu bản thân, âm thanh lạnh lẽo bình tĩnh.
Cẩn thận lắng, nghe thậm chí cảm thấy không quá khác gì Tô Thanh Ca.
Nếu nói đây là chị em sinh đôi, cũng sẽ không có người hoài nghi.
"Cơ Thanh Huyên, thật là một cái tên dễ nghe "
"Mẫu thân bây giờ thế nào?"
Trầm mặc một lát, Tô Thanh Ca không khỏi mở miệng hỏi, mẫu thân luôn là mối quan tâm lớn nhất trong nội tâm của nàng, mặc dù không có nhiều ký ức nhưng luôn tồn tại một ý nghĩa không thể thiếu.
Hết chương 719.